Ta cúi đầu từ từ dỡ xuống trâm cài trên đầu cô, bình tĩnh nói: ‘’Phu nhân khen nhầm rồi, phu nhân mới đúng là xinh đẹp, tư thế thiên nhân.’’
‘’Vậy sao?’’ Nàng nhìn chằm chằm ta ở trong gương: ‘’Vậy ngươi nói xem, nếu ngươi đứng bên cạnh bản phu nhân, điện hạ sẽ chọn ai?’’
Tay cầm trâm cài của ta hơi run lên, nhưng lập tức dồn ép những cuồng loạn trong lòng này xuống, bình tĩnh nói: ‘’Đương nhiên là phu nhân. Thanh Anh chỉ như ánh sáng của đom đóm, sao dám tranh phát sáng với phu nhân.’’
‘’Vậy sao? Như thế, nếu là Liễu Ngưng Yên, và bản phu nhân?’’
Trong lòng ta kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn nàng, chỉ thấy nàng từ từ đứng dậy, nhìn gần ánh mắt ta: ‘’Lúc trước ngươi giúp kẻ tiện nhân kia lọt vào mắt xanh của điện hạ, hiện giờ thì như thế nào?’’
Nghe câu như thế, trong đầu ta chớp lóe lên, đột nhiên hiểu rõ rồi.
Ngày đó ở Dịch Đình cung, nàng từng nói chính mình vẫn thích Bùi Nguyên Hạo, nhưng khoảng hai năm trước, là ta giúp Ngưng Yên lọt vào mắt xanh của Bùi Nguyên Hạo, trong lúc vô ý cũng để cho ái mộ của nàng ta trở thành công dã tràng, có thể hiểu được khi đó nàng ta thất vọng như thế nào, cho nên nàng ta mới chán ghét ta, mấy ngày nay đều nhắm vào ta.
Mà hiện giờ, nàng ta đã lên làm phu nhân của Bùi Nguyên Hạo, tự nhiên là muốn tính sổ với ta rồi.
Ta nhẹ nhàng nói: ‘’Phu nhân, chuyện đã qua, huống hồ hiện giờ phu nhân đã được Tam điện hạ sủng ái, việc gì vẫn phải canh cánh trong lòng.’’
‘’Đúng thế, bản phu nhân hiện giờ là người thắng cuộc, đúng là không nên nhàn hạ thoải mái so đo với những tướng thua cuộc như các ngươi.
Nàng nói xong lại đến gần một bước, nhìn chằm chằm vào ánh mắt ta, nói: ‘’Nhạc Thanh Anh, ngươi tự biết thân phận của mình là được, nếu để ta nghe được cái gì không nên nghe được ở trong Thượng Dương cung này, ngươi biết thủ đoạn của bản phu nhân rồi, sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi như thế!’’
‘’Vâng ạ!’’
Cứ như vậy, ta ở lại Thượng Dương Cung, trở thành thị nữ bên người của Diêu Ánh Tuyết, tuy bổng lộc nhiều hơn so với khi làm ở trong Tàng Các, nhưng dù sao cũng là bên cạnh Diêu Ánh Tuyết, những ngày tiếp theo gian nan thế nào cũng ở trong dự liệu rồi.
Mặc kệ như thế nào, lại vẫn có mấy tháng nữa là lễ đại xã, chỉ cần vượt qua mấy ngày này là tốt rồi.
Nhưng là, có một chút bất ngờ không dự đoán trước, Diêu Ánh Tuyết, dường như cũng không dễ chịu.
Nhập vào Thượng Dương đã hơn một tháng, Bùi Nguyên Hạo cũng chưa triệu nàng đến ngủ cùng dù chỉ một lần.
Trước đây ta cũng nghe nói qua, Tam điện hạ phong lưu thích nữ sắc, tuy nhiên chính thức sắc phong tước vị phu nhân chỉ có Ngưng Yên ngày trước và Diêu Ánh Tuyết hiện tại, nhưng trong Thượng Dương Cung có mỹ nữ Như Vân, mấy ngày nay, hắn vẫn cho truyền những thê thiếp này đến ngủ cùng, cũng không có tìm đến Diêu Ánh Tuyết, điều này làm cho vị phu nhân Ánh Tuyết này lâm vào tình trạng xấu hổ.
Liên tiếp mấy ngày, nàng chỉ có thể giả vờ như bị cảm phong hàn, tránh ra khỏi cửa.
Hôm nay, ta mang thức ăn trở về từ nhà bếp, đi ngang qua cây mai, nghe thấy bên kia truyền đến một trận tiếng cười như chuông bạc, là mấy người cơ thiếp của Bùi Nguyên Hạo đang đi du ngoạn.
Ta cúi đầu đang muốn đi qua, liền nghe thấy một âm thanh nói: ‘’A, đây không phải nô tỳ theo hầu phu nhân Ánh Tuyết sao?’’
Là một người thiếp tên là Hồng Vi, nàng chân thành đi đến trước mặt ta, trên dưới đánh giá ta một chút, cười nói: ‘’Chủ tử của ngươi đâu? Sao không thấy nàng ta ra ngoài?’’