Mục lục
Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vù vù hai tiếng, giống có gì đó xé gió mà đến, sau đó tất cả lại trở nên yên tĩnh.
Nhưng loại yên tĩnh này không giống loại yên tĩnh ngày thường, giống như có thứ gì đó đang sít chặt, ta không khỏi khẩn trương, nhìn con đường tối đen như mực kia.
Trong ánh sáng yếu ớt, một bóng dáng cao lớn từ từ xuất hiện.
Đó là một hắc y nhân với thân hình cao lớn, mạnh mẽ, khăn đen che mặt, từng bước một đi về phía chúng ta.
Ta quả thực không thể tin được hai mắt mình, có trọng binh trấn giữ cửa Thiên Lao, người này vào bằng cách nào? Hơn nữa - - Giống như căn bản không kinh động đến ai, ra vào như chốn không người!
Trong lúc ta không dám tin kinh ngạc nhìn người nọ thì hắc y nhân cũng đã đi tới, đứng ở trước cửa giam ông lão kia, nhìn bên trong, mở miệng nói: "Dược Lão."
"Ngươi lại tới nữa."
"Ta tới đón Dược Lão đi."
"Ta đã nói rồi, không tìm được thứ ta muốn, ta sẽ không rời đi."
"Dược Lão, đã hai mươi mấy năm, hồng nhan sương trắng, thế sự xoay vần, người muốn tìm có lẽ đã sớm về với cát bụi, việc gì phải cố chấp như vậy?"
"Nói đến cố chấp, lão già ta đã nói không rời đi, nhưng mấy năm nay ngươi vẫn tới đều đều, trong chúng ta ai mới là kẻ cố chấp?"
"..."
Bọn họ nói chuyện còn ta nằm úp sấp bên cạnh, như đang nghe câu chuyện của thần thánh phương nào.
Ông lão này được gọi là "Dược Lão", khó trách ông ấy vẫn luôn nói máu toàn thân đều là linh dược, hắc y nhân kia có thể dễ dàng tiến vào Thiên Lao, hơn nữa còn mỗi năm đều tới, ông lão này có thể rời đi, nhưng vẫn không rời đi.
Tóm lại là chuyện gì đang xảy ra? Ta đang nằm mơ sao?!
Ngay tại lúc ta kinh ngạc không thôi, Dược Lão lại nói với người bên ngoài: "Nếu ngươi thực sự muốn cứu người, ta ngược lại hi vọng, ngươi có thể cứu vị cô nương này ra."
Người kia theo ngón tay của ông ấy, nhìn về phía ta, mà ta cũng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt hai người chính thức giao nhau.
Khi ta thấy đôi mắt đằng sau tấm vải đen che mặt kia, ta đột nhiên giật mình.
Ta đã từng thấy qua rất nhiều đôi mắt xinh đẹp, ôn nhuận như Bùi Nguyên Tu, sắc bén như Bùi Nguyên Hạo, trong suốt như Bùi Nguyên Phong, ngay cả ông lão cách vách này nữa, ánh mắt ông ấy sáng ngời, nhưng tất cả đều kém hơn đôi mắt đang nhìn ta.
Đây là một đôi mắt vô cùng hoàn mỹ, trắng đen rõ ràng, hình dáng rõ ràng, hàng mi thon dài như cánh bướm; trong mắt chứa đựng sóng nước mênh mông, long lanh, rực rỡ; khóe mắt hơi xếch lúc ẩn lúc hiện trong tóc mai, đúng là một đôi mắt quyến rũ phong tình vạn chủng.
Nhưng ánh sáng trong đôi mắt ấy lại vô cùng chính trực.
Thật giống như tơ gấm mềm mại, ôm lấy thanh kiếm sắc bén, cái loại mâu thuẫn đến cực hạn này khiến cho đôi mắt càng thêm hoàn mỹ, càng thêm hấp dẫn người.
Hắn đánh giá ta một phen, đại khái là dáng vẻ của ta quá chật vật, hắn hơi nhíu mi: "Nàng là ai?"
"Nàng không phải là ai cả, có điều, ông lão ta hi vọng ngươi có thể cứu nàng ra ngoài."
Mày kiếm của hắn nhăn tít lại, giữa hai đầu lông mày tạo thành hình chữ xuyên.
"Như thế nào, ngươi không muốn?"
Khi nói chuyện ông lão này vẫn luôn ôn hòa, nhưng giờ phút này tuy ông ấy không tức giận, nhưng lại mang theo một loại cảm giác áp bức nói không nên lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK