Tào Cận nhận ra nhân viên y tế trên xe, xác định là người của bệnh viện, lại thêm có Đại Đồng mới an tâm. Biết rõ vẫn còn bị theo dõi, Đại Đồng lên tiếng: “Phiền anh lái xe của mình mở đường đến bệnh viện.”
Tất cả những chuyện đó đều nằm trong tính toán của Lưu Diệp Minh. Biết Nghị Úy mời hắn đến công ty không chỉ đơn giản là vì chuyện của Hạ Nghệ không thôi. Nhớ lại đời trước nguyên nhân chính khiến mình chết đi, Lưu Diệp Minh đã nói với Trần Đình Y về kế hoạch của mình.
Mã Lương nghe toàn bộ, nhìn biểu cảm của Trần Đình Y đã không cầm căn dặn mà chuẩn bị mọi thứ theo những gì Lưu Diệp Minh vừa nói. Về phần Tạ Trình, sau sự việc tai nạn xe, Trần Đình Y cũng đã móc nối với gã ta. Tạ Trình là người thất thời, gã nhìn ra được Nghị Úy đang ở bên kia dốc núi, vốn từ lâu đã không thể mong đợi. Không do dự mà nói ra toàn bộ kế hoạch của lão ta.
Lưu Diêp Minh tất nhiên sẽ giúp Nghị Úy được mục đích, chỉ khi người ta còn đắc ý, thì khi rơi vào vực sâu mới không kịp phòng bị. Vốn Nghị Úy muốn Tạ Trình viết bài nói Hạ Nghệ đau buồn Lưu Diệp Minh, nên chất vấn hắn, Lưu Diệp Minh kích động bệnh cũ tái phát. Nhưng không ngờ Tạ Trình lại phản bội lão ta, lên bài hướng dư luận về phía lão.
Tất cả những chuyện đó đều là kịch bản mà chính tay Lưu Diệp Minh viết ra. Nghị Úy cho rằng chiếc bẫy mình giăng ra đã thành công bắt được con mồi, nhưng lại không biết rằng còn mồi ấy cố tình rơi vào bẫy. Mà bản thân lão vốn từ đầu đã không phải là thợ săn rồi.
Chỉ là cố ý rơi vào bẫy, cũng đồng nghĩa với việc sẽ bị bẫy làm tổn thương. Lưu Diệp Minh bị kích động là thật, phát bệnh cũng là thật. Bác sĩ nói nếu thật sự trễ thêm 10p nữa, tính mạng của hắn sẽ khó mà giữ được.
Trần Tinh Tinh và Vũ Minh Uy nghe toàn bộ sự thật, cũng không biết nên trưng ra biểu cảm gì. Trần Tinh Tinh đáy mắt phức tạp nhìn Lưu Diệp Minh. Phải rồi nhỉ, đã 18 năm rồi, Lưu Diệp Minh cũng không còn là đứa bé sốt cao nằm trong lòng cậu vào đêm đó nữa rồi.
Lưu Diệp Minh mỉm cười: “Dù lúc đó nguy kịch, nhưng hiện tại tôi cũng đã ổn định tốt lắm, cậu yên tâm. Cũng may tôi không là hỏng cái danh ảnh đế này, diễn xuất vừa nãy tốt chứ.”
Trần Tinh Tinh thở dài bất lực: “Cậu với cậu nhỏ hai người diễn xuất đến nổi tôi cũng hoảng rồi đây.”
Lúc này Mã Lương từ bên ngoài đi vào, anh hơi đảo mắt nhìn một vòng. Sau đó mới nhìn thẳng về phía Trần Đình Y: “Trần tổng, phía bộ phận truyền thông đã chuẩn bị, chỉ cần ngài lên tiếng sẽ bắt đầu.”
Trần Đình Y mím môi gật đầu: “Tốt lắm, giờ chỉ chờ Diệp Diệp xuất viện nữa thôi. Chờ mọi chuyện ổn thỏa, Diệp Diệp muốn làm gì tiếp theo?”
Lưu Diệp Minh nửa nằm nửa ngồi trên giường, trầm mặc hồi lâu mới cười nói: “Đi du lịch đi, em đột nhiên muốn đi du lịch.”
Trần Tinh Tinh: “Cậu muốn đi bao lâu?”
Lưu Diệp Minh lắc lắc đầu: “Khi nào cảm thấy thoải mái thì thôi. Sau đó tiếp tục làm việc kiếm tiền.”
Trần Đình Y nhìn Lưu Diệp Minh và Trần Tinh Tinh nói chuyện đến là vui vẻ, lại nhìn qua Mã Lương vẫn luôn im lặng nép vào trong góc phòng. Y không rõ suy nghĩ gì, lên tiếng hỏi: “Mã Lương, sau chuyện của Nghị Úy, cậu đến làm vệ sĩ cho Minh Uy và Tinh Tinh đi.”
Mã Lương bị Trần Đình Y làm cho bất ngờ, không kìm được thốt lên: “Sao?”
Ba người còn lại cũng động dạng hướng ánh mắt đến Trần Đình Y. Trần Đình Y tiếp tục: “Dù sao tôi cùng Diệp Diệp cũng sẽ đi nghỉ dưỡng, cậu cũng không có viẹc gì, chi bằng thời gian này đến Vũ gia làm vệ sĩ đi.”
Vũ Minh Uy bậg cười đầy hàm ý: “Cậu không cần hỏi qua tôi sao? Dù sao hiện tại tôi cũng là ông chủ của Tinh Tinh mà.”
Trần Đình Y phất tay, bộ dáng khinh bỉ: “Mã Lương trên danh nghĩa là bảo vệ cậu thôi, thật ra tôi muốn Mã Lương bảo vệ Tinh Tinh. Người ở Vũ gia, toàn là cáo già, cháu tôi ở đó thân là cậu như tôi cũng không an tâm.”
Vũ Minh Uy nghe thấy thế cũng không quá lộ ra nhiều biểu cảm gì: “Dù sao Tinh Tinh là trợ lý của tôi, còn là do Lí gia nuôi lớn, cũng sẽ không ai có dám làm gì đâu.”
Trần Đình Y nhìn Vũ Minh Uy ý vị thâm sâu: “Bất quá tôi đề phòng vừa hay là cậu. Vũ gia là địa bàn của cậu, có trời mới biết cậu nghĩ gì.”
Vũ Minh Uy còn muốn phản bác, đã bị một ánh nhìn lạnh thấu xương xuyên thẳng qua, đành cam chịu mà ngậm miệng không nói nữa.
Trần Đình Y, Vũ Minh Uy, Trần Tinh Tinh và cả Mã Lương đều hiểu vì sao Trần Đình Y lại đưa ra quyết định này. Chỉ duy nhất Lưu Diệp Minh không rõ đầu đuôi mà mờ mịt. Sau này khi hiểu mọi chuyện, hắn cũng chỉ có thể thở dài lắc đầu: “Số phận thật đáng sợ.”
Mã Lương hiểu dụng tâm của Trần Đình Y, trong lòng dâng lên cảm kích đến không từ nào diễn tả được. Anh ta cười đến là ngờ nghệch, nhưng hai mắt lại sáng như thể tìm ra được thứ kho báu quý giá: “Trần tổng, cảm ơn ngài. Rất cảm ơn ngài.”
Trần Đình Y mỉm cười: “Đến lúc đó, làm tốt việc của mình rồi quay về đây.”
Trần Đình Y biết Mã Lương sẽ gặp nguy hiểm khi đến đó, nhưng đây lại là quyết tâm cùng chấp niệm lớn nhất cả cuộc đời Mã Lương. Nếu như không thành công, Mã Lương sẽ không hối hận. Nhưng nếu thành công mà không có sự giúp đỡ của mình, Mã Lương nhất định sẽ ân hận đến chết. Trần Đình Y nếu là lúc trước, sẽ không do dự mà giúp đỡ bọn họ.