Đến nơi, Trần Đình Y không do dự mà mở cửa bằng dấu vân tay. Lưu Diệp Minh có hơi cau mày lại, cảm giác bản thân sắp biết chuyện gì đó rất to lớn. Trần Đình Y nắm tay Lưu Diệp Minh vào thang máy, bấm số tầng 4. Lưu Diệp Minh cảm giác thang máy di chuyển, cho đến khi cửa mở ra mới phát có điểm kì lạ. Trước mặt là hàng lang dài tối tăm, chỉ có vài hóng đèn led sáng yếu ớt. Trần Đình Y mở cánh cửa ra, bên trong khá là âm u, ánh sáng vừa đủ để mọi người có thể nhìn thấy mọi vật. Cách bàn trí cũng rất kì lạ, hay đúng hơn là như thể căn phòng bí mật của cảnh sát hay tập hợp để điều tra án vậy.
Trần Tinh Tinh đang ngồi bấm điện thoại, nghe tiếng động thì ngẩng đầu, thấy Lưu Diệp Minh liền hô lên: “Diệp Diệp đến rồi sao?”
Vũ Minh Uy đang xem xét lại những hồ sơ cần giải quyết nghe vậy cũng nhìn lên: “Đến rồi.”
Trần Đình Y khẽ gật đầu, trực tiếp vô thẳng vấn đề: “Điều tra được gì rồi?”
Vũ Minh Uy ngồi trên xe lăn, lấy ra một túi hồ sơ đưa cho Trần Đình Y: “Hai người xem đi.”
Trần Đình Y mở ra xem, Lưu Diệp Minh nhìn nội dung bên trong thì ngây người: “Ba cậu thật sự muốn cùng Nghị Úy mở ngân hàng? Vậy chẳng phải Kỉ Hoan nói là thật sao?”
Trần Tinh Tinh tay vẫn bấm điện thoại nói: “Cậu nhỏ, bọn con còn tra ra được rất có thể bọn họ còn hối lộ viên chất cấp cao. Chỉ là chưa có bằng chứng cụ thể thôi.”
Trần Đình Y im lặng một chút, sau đó mới lên tiếng đặt nghi vấn: “Không đúng, ba cậu thật sự để Nghị Úy nắm giữ số cổ phần lớn như vậy sao?”
Vũ Minh Uy: “Cậu nghĩ sao?”
Trần Đình Y: "Ông ta sợ rủi ro. "
Vũ Minh Uy gật đầu: “Ông ta làm việc với phương châm biết đủ. Nếu nắm trong tay số cổ phần lớn như vậy, khi mọi chuyện bại lộ, cảnh sát sẽ cho rằng chí Minh Tịnh là người cầm đầu. Từ trước đến nay mọi lợi nhuận mà ông ta có được đều thấp một hai người.”
Vũ Minh Tịnh là một kẻ tham lam, nhưng ông ta biết mình cần được an toàn thì mọi mới có thể tiếp tục thu tiền về túi. Nếu những phi vụ bị đổ bể, ai nắm nhiều tài sản nhất sẽ phải chết trước. Vũ Minh Tịnh sẽ rất nhanh trở thành nạn nhân, hoặc đơn giản hơn là trực tiếp dùng tiền giải quyết.
Lưu Diệp Minh lúc này mới lấy trong túi ra tờ danh sách mà Trần Tường Vân cùng Lâm Thành để lại: “Cái này… cái này là ba mẹ để lại. Hôm trước ba mẹ Trần về lại nhà cũ, tìm thấy cuốn album, bên trong rơi ra thứ này.”
Trần Tinh Tinh vừa nghe thấy vậy, kích động vứt điện thoại sang một bên, màn hình hiển thị người chơi đã chết. Trần Tinh Tinh run rẩy cầm lấy tờ danh sách mà xem, trong cổ họng nghẹn ứ lại.
Lưu Diệp Minh còn lấy ra một phong thư nữa, nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Còn có cái này.”
Bốn người ngồi nghiêm chỉnh nhìn vào màn hình chiếu, Lưu Diệp Minh và Trần Tinh Tinh hồi hợp đến đổ cả mồ hôi. Giống như cả hai đã tìm kiếm thứ gì đó rất lâu rồi, đến khi sắp chạm đến được lại có cảm giác mơ hồ không thực tế.
Màn hình vốn vẫn còn là màu đen, bất ngờ hiện lên khuôn mặt của Lâm Thành. Mọi thứ rơi vào tĩnh lặng, Lưu Diệp Minh và Trần Tinh Tinh đồng dạng nắm chặt tay thành nắm đấm. Giọng nói quen thuộc đã mất hơn 18 năm mà cả hai luôn mong mỏi một lần nữa vang lên: “Cái này là quay chưa nhỉ? A, quay rồi này. E hèm…”
Lâm Thành xấu hổ ho khan, sau đó trở lại dáng vẻ nghiêm túc: “Là ba đây, hai con sống tốt không? Có khỏe không? Ừm… hiện tại vì vài vấn đề xảy ra, ba không biết mình có thể sống sót hay không, nên ba để lại thứ này cho hai đứa. Nếu ba có thể sống sót, tất nhiên sẽ không có chuyện gì, còn ngược lại… thì đây sẽ là bằng chứng buộc tội đám người kia.”
Giọng Lâm Thành đều đều vang lên, vẫn điềm đạm, dịu dàng và ấm áp như kí ức của cả hai.
Lâm Thành: “Ba từng nói với hai đứa khi làm gì cũng phải có kế hoạch dự phòng. Kế hoạch dự phòng của ba là hai đứa con. Ba không thể tin tưởng hoàn toàn vào pháp luật, trước khi đem những thứ này giao nộp cho cơ quan chức năng, ba đã im ra rất nhiều bản sao. Đúng như bà dự đoán, trong cảnh sát đã có người cấu kết với đám người đó. Ba đã xắp xếp nhà nhận nuôi hai đứa rồi, chỉ cần nhìn thấy những thứ ba để lại, họ sẽ rất nhanh biết phải làm gì. Lúc đó hai đứa phải cố gắng sống thật tốt, còn phải bảo vệ và yêu thương nhau nữa. Tinh Tinh và Diệp Diệp đều là hai đứa ngoan mà.”
Hình ảnh Lâm Thành biến mất, Trần Tinh Tinh và Lưu Diệp Minh vô thức muốn kêu lên, lại rất nhanh đã có thể kìm nén lại. Trên màn hình hiển thị một file hồ sơ, bên trong toàn bộ đều là bằng chứng không thể chối cãi. Có danh sách đồng lõa, báo cáo tài chính, khai khống lợi nhuận từ các công ty ma, bằng chứng bọn họ thao túng thị trường chứng khoán, và các hợp đồng mua bán đổ cổ, tranh cổ nhầm mục đích rửa tiền…
Bốn người bọn họ dù biết tội ác của Vũ Minh Tịnh, nhưng khi tận mắt chứng kiến cũng không tránh khỏi kinh ngạc.
Màn hình chợt tắt, mọi người đều im lặng không nói gì, Trần Tinh Tinh chủ động đứng lên trước. Vũ Minh Uy thấy thế liền hỏi: “Đi đâu?”
Trần Tinh Tinh như người mất hồn: “Pha cafe.” Nói rồi liền rời đi.
Lưu Diệp Minh thì ngồi như người mất hồn, cứ nhìn đăm đăm vào màn hình tối đen không chút động đậy.