Tào Cận quay đầu nhìn hắn cười tươi: "Vào trong đi, có người mà chúng ta cần gặp trong đó đấy."
Lưu Diệp Minh cùng Tào Cận bước vào trong, nhân viên trong đó bước đến, vô cùng trang trọng cuối chào: "Chào hai vị, mời hai vị đi hướng này."
Lưu Diệp Minh liếc mắt nhìn Tào Cận, trong lòng tò mò đến bực bội. Trước nay Tào Cận chưa từng mập mờ với hắn chuyện gì, sao mà sau khi sống lại nhiều thứ thay đổi quá nhỉ? Là sai ở điểm nào rồi sao?
Theo chân nhân viên đi lên tầng hai, vào khu vực VIP, Lưu Diệp Minh cảm nhận rõ mắt trái của mình cứ giật giật, nét mặt dần trở nên khó coi: "Anh Cận, em cảm giác được anh đưa em đi đâu rồi."
Tào Cận chỉ cười đẩy cửa phòng bước vào.
Người bên trong thấy họ đến cũng tươi cười, nét xuân hiện hiện rõ: "Đến rồi, cùng ngồi đi."
Lưu Diệp Minh lấy tay đỡ trán, hắn ngàn vạn lần đều như vậy. Từ khi sống lại, chỉ cần nơi nào có sự xuất hiện của Trần Đình Y, mắt hắn đều giật liên hồi như vậy. Bản thân vừa mới có ý kí hợp đồng với Trần Đình Y, Tào Cận đã lập tức liên hệ, như vậy cũng quá nhanh rồi đấy.
Trần Đình Y thấy hắn cứ đứng ngốc mãi không chịu ngồi, đành lên tiếng gọi: "Diệp Diệp?"
Nghe cách gọi này, Lưu Diệp Minh mặt đanh lại, đen hơn cả lúc nãy: "Trần lão sư,gọi tôi là Diệp Minh đi."
Trần Đình Y cười không đáp. Sau khi phục vụ đem món lên đầy đủ, Trần Đình Y không bàn vào vấn đề chính mà gặp thức ăn cho Lưu Diệp Minh.
Trần Đình Y: "Món cá ở ơi này rất ngon, cậu ăn thử đi."
Lưu Diệp Minh khẽ chau mày, cũng không tiện từ chối, đành miễn cưỡng ăn vào.
Tào Cận trong lòng thầm lo lắng, tự hỏi bản thân làm như vậy có đúng hay không? Thấy Lưu Diệp Minh khó chịu, Tào Cận lên tiếng giải vây: "Chuyện đó, Chủ tịch Trần định làm thế nào?"
Trần Đình Y ung dung trả lời, tay vẫn gắp đồ ăn vào bát Lưu Diệp Minh: "Chuyện này tôi đã cho người điều tra rõ về nội bộ trong Phương Doanh rồi, chỉ có điều chúng tôi không tiện ra mặt."
Lưu Diệp Minh bỏ đũa, cảm giác không ăn nổi nữa: "Tôi biết phía Trần lão sư không tiện, nếu được, tôi hy vọng bên anh có thể trao cho chúng tôi bằng chứng được hay không?"
Trần Đình Y híp mắt cười: "Làm như vậy chúng tôi được lợi gì chứ? Phương Doanh lớn mạnh thật, nhưng cũng không đủ sức đe dọa tới tôi."
Lưu Diệp Minh trong lòng kích động: "Vậy bên anh tại sao lại phải điều tra Nghị Úy?"
Lúc này điện thoại Tào Cận nhận được tin nhắn, đọc tin nhắn xong, nét mặt Tào Cận thoáng thay đổi, vội vàng tìm cớ rời đi: "Chủ tịch Trần, Diệp Minh, ngại quá tôi có việc gắp cần ra ngoài, cậu ở đây nới chuyện với chủ tịch Trần đi, lát cậu gọi xe về nha, đừng làm chuyện dư thừa gì cả. "
Nói xong, Tào Cận rời đi, bộ dạng gấp rút. Lúc này, điện thoại Trần Đình Y đổ chuông, y nghe máy, bên kia nói một lúc, y chỉ đáp lại câu: "Tôi biết rồi, không sao là tốt."
Lưu Diệp Minh nâng cốc uống một ngụm nước. Trần Đình Y nhìn hắn, ánh mắt áng lên từng tia sáng nhỏ. Thở dài y nói: "Diệp Diệp, cậu về bên cạnh tôi đi. Kí hợp đồng với Hướng Thiên, như vậy mặt pháp lí vẫn đảm bảo lợi ích cho cậu."
Lưu Diệp Minh nhìn Trần Đình Y, nở ra nụ cười tươi rói: "Trần lão sư, gọi tôi Diệp Minh đi. Còn chuyện kí hợp đồng với Hướng Thiên, tôi vẫn đang suy nghĩ. Dù sao anh Cận chắc cũng đã nói với anh việc tôi không tiếp tục với Phương Doanh nên bị Nghị Úy nhắm vào. Giờ tôi về Hướng Thiên, lão ta bốc phốt tôi, như vậy cổ phiếu bên anh e là sẽ giảm nghiêm trọng đấy."
Lưu Diệp Minh tâm tư vẫn muốn sau khi kết thúc chương trình kia mới kí hợp đồng với Hướng Thiên, khi đó cũng đã qua một khoảng thời gian, cho dù Phương Doanh có lỗi với hắn, nhưng vừa rời đi liền đầu quân cho nơi khác quả thật mà nói, hắn vẫn không làm được, huống hồ cái nồi 'ăn cháo đá bát' sẽ thật sụ rơi lên đầu hắn.
Trần Đình Y có vẻ nhận ra suy nghĩ của hắn: "Tôi hiểu suy nghĩ của cậu. Tôi cũng sẽ không ép buộc cậu nữa, từ từ mà suy nghĩ. Diệp Diệp, tôi vẫn luôn hy vọng cậu cho tôi câu trả lời thật sớm."
Lưu Diệp Minh hơi hoang mang, Trần Đình Y mà hắn biết không phải người hấp tấp như vậy. Sao bây giờ y đổi tính đổi nết quá vậy?
Lưu Diệp Minh: "Tôi nghĩ sau khi chúng ta kết thúc chương trình kia rồi mới bàn lại chuyện kí hay không kí."
Trần Đình Y nghe thấy có cơ hội, liền không nhịn được mà nhếch miệng. Tay y lại tiếp tục gắp thức ăn cho Lưu Diệp Minh. Trong đáy mắt hiện lên vẻ sầu não, không biết y nghĩ gì mà lại nói: "Diệp Diệp, thời gian qua vất vả rồi."
Lưu Diệp Minh ngước nhìn Trần Đình Y, không rõ ý tứ của câu kia là gì. Hắn nghĩ chắc y đang nói về thời gian còn ở Hướng Thiên.
Lưu Diệp Minh cười khổ một cái, lắc đầu: "Không có gì là vất vả cả."
Trần Đình Y nhìn hắn, lại nhớ đến thiếu niên trước kia, buộc miệng thốt ra một câu rất nhỏ, nhỏ đến mức Lưu Diệp Minh không thể nghe rõ: "Quá khứ và tương lai khác nhau, nhưng mà vẫn là cùng một người."
Lưu Diệp Minh nghe giọng y nói gì đó: "Trần lão sư, anh vừa nói gì cơ?"
Trần Đình Y: "À, không có gì. Cậu ăn thêm món này đi, đừng ngại, hôm nay tôi mời cậu."
________
Sau khi ăn xong, Lưu Diệp Minh có ý bắt xe về, Trần Đình Y cản lại: "Để tôi đưa cậu về. Bây giờ dư luận đang nhìn cậu rất chặt, không cẩn thận bị nhận ra thì không hay."
Lưu Diệp Minh nghĩ đi nghĩ lại thấy y nói cũng đúng, nên đành để Trần Đình Y đưa mình về đến nhà.
Có một số chuyện không nên nói ra, đêm đó đúng như những gì Trần Đình Y dự đoán, coa người nhận ra Lưu Diệp Minh, chỉ là không giống với những thông tin bình thường khác, mà lại à tin hắn cùng Trần Đình Y đi ăn cơm, còn được người ta đưa về tận nhà bị phát tán trên mạng.
Dân tình kêu gào...
Fan A: "Á.... Cp của tôi, hai người hẹn hò đi ăn, còn đưa về tận nhà nữa kìa...."
fan B: "Nhìn ánh mắt của Đình Y mà xem, thâm tình quá đi mất"
Fan only: "Đồng nghiệp đi ăn cơm thôi mà, các cô có ảo tưởng quá không vậy?"
Anti: "Ảnh đế đều à gay à?"
Fan A: "...."
Fan B:"..."
Fan Only: "..."
________
Tác giả: "........"