Sang đến những vòng thi sau, khả năng của mọi người ngày càng tốt, hay nói đúng hơn là những người còn lại đều là những người giỏi.
Chỉ duy nhất Hạo Kì, gã ta vẫn luôn nằm trong top nguy hiểm nhưng chưa bao giờ bị loại. Trần Đình Y cũng bắt đầu đánh hơi được có người giở trò.
Lưu Diệp Minh ngồi bên cạnh, thấy Trần Đình Y hết xem tài liệu, rồi lại gọi điện thoại. Bỗng một ngón tay thon dài mềm mại chạm lên ấn đường của y nhẹ nhàng xoa xoa.
Lưu Diệp Minh: “Anh có chuyện gì sao?”
Trần Đình Y thả lỏng cơ mặt, nắm lấy bàn tay trên trán mình xuống, đưa lên miệng hôn hôn vài cái: “Anh nghi ngờ trong ban tổ chức có người giở trò.”
Lưu Diệp Minh nhìn hồ sơ trên bàn làm việc của y, cầm lên xem xét qua một vòng, một lúc sau mới qua qua hỏi y: “Anh thật sự cho rằng là người của ban tổ chức?”
Trần Đình Y khẽ lắc đầu: “Anh không biết, dù sao cũng là anh nghi ngờ thôi. Em cũng thấy mấy ngày này, trên mạng luôn có thông tin spoil mà. Chương trình còn chưa lên sóng, những video đó từ đâu ra cơ chứ?”
Lưu Diệp Minh không rõ đang nghĩ gì, chỉ thấy hắn bấm bấm điện thoại vài cái, rồi đưa lên cho Trần Đình Y xem, là tấm hình Hạo Kì ngủ cùng người đàn ông khác mà lúc trước Tào Cận đã cho họ xem.
Lưu Diệp Minh không biết sao khi đó thấy người này còn hơi quen mắt, nên chụp hình lại.
Lưu Diệp Minh: “Anh có quen người ở cùng Hạo Kì không?”
Người đàn ông trong tấm hình chỉ để lộ nữa gương mặt, thoạt nhìn cũng đã tầm 50-60 tuổi. Trần Đình Y nhìn thật kĩ, lúc đầu không nhìn rõ, giờ càng nhìn càng thấy quen mắt…
Người đàn ông trong ảnh rất giống Vũ Minh Uy, nhưng tuổi tác lại không khớp, hay nói cách khác thì là giống như Vũ Minh Uy của nhiều năm sau này.
Lưu Diệp Minh: “Lúc đầu anh Cận đưa cho chúng ta thứ này, em đã thấy ông ta rất quen thuộc. Những mãi em cũng không nhớ ra đã gặp ở đâu. Đến khi tham dự sự kiện tập đoàn Vũ gia, em vẫn có cảm giác đã gặp hai cha con bọn họ từ lâu rồi. Hóa ra là do Vũ Minh Uy rất giống Vũ Minh Tịnh.”
Lần bắt gặp Trần Tinh Tinh đẩy xe lăn cho Vũ Minh Uy, Lưu Diệp Minh đã có ấn tượng về Vũ Minh Uy rồi, cho nên khi Tào Cận đưa những thứ này cho hắn, hắn cảm thấy người trong ảnh quen thuộc cũng là dễ hiểu. Hai cha con bọn họ ngoại hình 8 phần 10 rất giống nhau.
Trần Đình Y lúc đầu cũng chỉ nhìn sơ qua tấm ảnh, giờ nhìn kỉ lại quả thật rất giống Vũ Minh Uy, hoặc là nói người trong ảnh chính xác là ba của Vũ Minh Uy_ Vũ Minh Tịnh.
Nếu sự thật là như vậy, thì Hạo Kì có mối quan hệ mờ ám với Vũ Minh Tịnh, mà Vũ Minh Tịnh dù sao cũng là người quen biết rộng rãi. Hạo Kì lợi dụng việc này trực lợi từ Vũ Minh Tịnh nhất định không ít lần.
Lưu Diệp Minh nhìn Trần Đình Y, vòng qua bàn làm việc ra phía sau lưng y, giúp y bóp bóp vai thoải mái: “Anh, em từng nghe chị Mã nói Vũ Minh Tịnh giờ chỉ là ông chủ bù nhìn trong công ty, chuyện ông ta ngủ với Hạo Kì, có ảnh hưởng nặng đến tập đoàn không? Vũ Minh Uy có bị liên lụy không?”
Trần Đình Y hiểu tâm tư của Lưu Diệp Minh, hắn lo chuyện này ảnh hưởng đến Vũ Minh Uy, Trần Tinh Tinh cũng sẽ gặp thiệt thòi. Trần Đình Y ngẩng đầu ra sau, đưa tay vuốt má Lưu Diệp Minh trấn an: “Sẽ không sao đâu, em đừng quá lo lắng, anh sẽ hẹn cậu ấy đến nhà chúng ta bàn bạc, dù sao quan hệ cha con của hai người bọn họ có hiềm khích không hề nhẹ.”
Vừa dứt lời, cánh cửa phòng làm việc đột nhiên mở bật ra, bên ngoài một thanh niên thanh tú bước đến, vẻ mặt hậm hực không thôi.
Còn chưa kịp mở miệng, Trần Đình Y đã nói: “Tiền bồi thường cửa sẽ được trừ vào tiền lương tháng này của em.”
Thanh niên nghe thấy sẽ bị trừ lương, uất ức mà nói: “Cửa còn chưa hư, anh trừ cái gì mà trừ. Anh dâu, anh nói xem anh em lại vậy với em có đúng hay không?”
Lưu Diệp Minh thấy mình bị lôi vào, khóe miệng giật giật.
Thanh niên tên là Trần Đình Canh, là em trai của Trần Đình Y. Ngày xác nhận mối quan hệ, Lưu Diệp Minh có hỏi Trần Đình Y về vấn đề người nhà. Trần Đình Y khi đó vừa xoa vừa nắn khuôn mặt Lưu Diệp Minh nói: “Ba mẹ anh rất thương em, họ vẫn luôn thấy có lỗi với em và Tinh Tinh. Em cứ yên tâm, đừng lo nghĩ gì cả.”
Dù là nói thế, nhưng Lưu Diệp Minh vẫn rất quan ngại, về chuyện này. Trần Đình Y biết bé cưng của mình suy nghĩ cái gì, bèn gọi điện cho La Hạnh Tư. Lưu Diệp Minh một bên ngơ ngác không hiểu y định làm gì, nhưng có một linh cảm xấu trào dâng trong lòng hắn.
La Hạnh Tư vừa bắt máy, Lưu Diệp Minh đã hỏi: “Mẹ, mẹ nghĩ nếu con yêu con trai thì sao ạ?”
La Hạnh Tư bên kia nghe y hắn, bà nhìn điện thoại xác nhận người gọi là con trai mình thì mới lên tiếng trả lời: “Con đang comeout với mẹ hả, mẹ cứ nghĩ trước nay con vẫn luôn thích con trai chứ.”
Trần Đình Y tiếp tục nói: “Giờ con đang yêu một người, mẹ có chấp nhận không ạ?”
La Hạnh Tư cau mày, giọng bắt đầu hơi mất kiên nhẫn: “Con yêu ai?”
Trần Đình Y đưa mắt nhìn Lưu Diệp Minh đang còn kinh ngạc, mỉm cười trả lời La Hạnh Tư: “Mẹ thấy con nếu yêu con trai, vậy con nên yêu ai ạ.”
La Hạnh Tư cau mày, không biết hôm nay thằng con trai mình bị làm sao, nhưng vẫn nghiêm túc suy nghĩ cuối cùng đáp: “Con muốn yêu ai cungc được. Đó là lựa chọn của con, mẹ không can ngăn.”
Trần Đình Y: “Mẹ thấy Diệp Diệp thì sao ạ?”
Trần Đình Y bên này có thể nghe thấy tiếng đồ rơi ở phía La Hạnh Tư, sau đó: “Trần Đình Hạo, Canh Canh, Đình Đình muốn hẹ hò với Diệp Diệp.”
Sau đó tràn vào tai qua điện thoại đều là loạt câu hỏi điên cuồng: “Đình Đình, con thật sự thích Diệp Diệp sao?”
“Anh hai, cuối cùng anh cũng theo đuổi được anh dâu rồi sao? Lúc nhỏ anh hai đã thích anh dâu rồi đó.”
Bát nháo một hồi đến khi tắt máy mọi thứ mới yên tĩnh lại.
Giờ phút này đây, Trần Đình Canh đứng trước mặt hai người họ, vẻ mặt uất ức: “Anh hai, chương trình do anh sản xuất, sao lại có thể để cho thí sinh tham gia đánh nhau vậy chứ?”
Trần Đình Y: “…”
Lưu Diệp Minh: “…”