Tinh Tinh nghe mẹ mình hỏi, trong suy nghĩ nón nớt chưa hiểu gì của một đứa bé, cậu chỉ nghĩ mẹ muốn đuổi Diệp Diệp đi, mếu méo nắm lấy tay mẹ: “Mẹ muốn đuổi Diệp Diệp ra khỏi nhà sao? Mẹ đừng đuổi Diệp Diệp mà…”
Diệp Diệp không hiểu ý của Trần Tường Vân, nhưng khi nghe Tinh Tinh cầu xin mẹ đừng đuổi mình đi, nó liền hiểu lầm Trần Tường Vân không cần nó nữa. Diệp Diệp ánh mắt đầy uất ức, nhưng vẫn rất hiểu chuyện tỏ vẻ không sao: “Mẹ, mẹ không cần Diệp Diệp sao?”
Trần Tường Vân thấy con của mình hiểu lầm, chỉ bật cười xoa đầu hai đứa nhóc: “Ý mẹ là cả nhà chúng ta sẽ rời khỏi đây. Chỉ là khi đi rồi, con sẽ không được gặp lại bà nội nữa, Diệp Diệp có muốn hay không?”
Diệp Diệp im lặng không lên tiếng, nó không muốn rời xa bà nội Lưu, nhưng nó càng không muốn rời xa ba mẹ nuôi và Tinh Tinh. Tinh Tinh vươn ra bàn tay nhỏ nhắn, học theo người lớn mà vỗ vỗ vai Diệp Diệp: “Diệp Diệp đi cùng đi, Tinh Tinh không muốn xa Diệp Diệp.”
Diệp Diệp nghiêng đầu suy nghĩ rất lâu, đến khi Trần Tường Vân cho rằng Diệp Diệp cần thêm thời gian, bé con đã lên tiếng: “Chúng ta sẽ quay về chứ ạ?” Trần Tường Vân có chút kinh ngạc, không nghĩ Diệp Diệp sẽ hỏi vấn đề này. Cô cũng không chắc chắn về chuyện này nữa. Lâm Thành đã biết bí mật của đám quyền quý kia, trong tay còn giữ còn chứng các bản hợp đồng ma và bảng báo cáo đã bị khai khống cùng với danh sách toàn bộ những kê có liên quan. Chỉ sợ trong thời gian ngắn, bọn họ không thể về lại đây.
Trần Tường Vân nỏ một nụ cười méo mó đầy phức tạp: “Có thể chứ.”
Diệp Diệp mím môi, hai tay nắm chặt như đã hạ quyết tâm: “Mẹ, con đi theo ba mẹ.”
Mấy ngày sau đó Lâm Thành gọi điện cho trường học của Diệp Diệp và Tinh Tinh để xin nghĩ học. Cả hai người trong khoảng thời gian này cũng rất kì lạ, bất kì lúc nào cũng luôn cảnh giác, đề phòng với mọi thứ. Tinh Tinh không hề biết gì, thì thầm vào tai Diệp Diệp: “Ba mẹ nhát gan quá đi mất, chỉ là tiếng đồ rơi thôi mà cũng sợ hãi. Không như chúng ta rất can đảm.”
Diệp Diệp khi đó cũng đồng dạng có suy nghĩ như vậy, cũng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, chúng ta rất can đảm.”
Hai đứa nhóc cứ nghĩ bản thân mình đã hạ thấp giọng lắm rồi, nhưng lại không hề hay biết Lâm Thành ở gần đó đã nghe được toàn bộ. Lâm Thành tiến đến gõ đầu hai đứa, cả hai ôm đầu mình kêu ai ái. Lâm Thành bật cười: “Các con còn nhỏ thì biết gì chứ. Nghe ba dạy nè, sau này khi ra ngoài, dù hai đứa có làm gì đi nữa cũng phải cẩn thận đề phòng. Có nhiều người, nhiều việc có thể xảy đến bất ngờ. Các con cũng phải để lại phương án dự phòng cho mình nữa.”
Những lời nói cao siêu này đối với hai đứa nhóc mới 6,7 tuổi làm sao hiểu được. Cả hai nghe đến là hồ đồ: “Cái gì là phương án dự phòng ạ?”
Lâm Thành hướng ánh mắt trìu mến nhìn bóng lưng vợ mình trong nhà bếp, sau đó ngồi xổm xuống ngang tầm với hai con mình. Lâm Thành đưa tay xoa đầu cả hai, từ từ giải thích: " Đó là thứ sẽ giúp các con trong một số trường hợp có sự cố không mong muốn xảy ra. Sau này hai đứa lớn sẽ hiểu thôi."
Lâm Thành khi này cũng không nghĩ rằng, đây sẽ là lời dạy cuối cùng của mình dành cho hai đứa con yêu dấu. Càng không rõ vì sao, mà đây cũng là những lời mà Diệp Diệp và Tinh Tinh nhớ mãi đến khi trưởng thành.
Tối đó một nhà bốn người vẫn ăn cơm như thường lệ, nhưng bữa cơm ngày hôm nay trái lại khiến cho Lâm Thành và Trần Tường Vân có cảm giác khác với thường ngày.
Đến khi về phòng ngủ, Lâm Thành xoa bóp vai cho vợ, khẽ nói:" Vợ, anh có ý này."
Trần Tường Vân nhìn chồng mình, Lâm Thành tiếp tục nói: “Anh đã sắp xếp rồi, hai đứa con không thể đi theo chúng ta, như vậy càng nguy hiểm hơn.”
Trần Tường Vân khẽ cau mày: "Ý anh là…?
Lâm Thành: “Anh đã liên lạc với Lí Hoằng Sa, nhờ cậu ta nhận nuôi Tinh Tinh một thời gian. Anh thời gian này cũng đã đổi họ cho Tinh Tinh theo họ em để tránh bị đám ngườ đó phát hiện. Về phần Diệp Diệp, anh không muốn nó trở về bên cạnh Lưu Thịnh, cũng đã bàn qua với bà Lưu, bà ấy cũng đồng ý để Diệp Diệp đến ở với chú thím Trần. Thằng bé cũng có vẻ rất thích Đình Đình, anh định ngày mai sẽ đưa nó đến đấy.”
Trần Tường Vân nắm chặt hai tay, lòng ngực nhói lên từng cơn: “Anh đã nói với chú thím luôn rồi sao?”
Lâm Thành gật đầu: “Chỉ là hiện tại bọn họ không ở trong nước, nên anh quyết định sẽ đưa thằng bé đến Trần gia trước.”
Trần Tường Vân cảm giác cổ họng mình nghẹn lại, khó khăn nói: “Vậy phải nói như thế nào với lũ trẻ đây.”
Lâm Thành đau xót: “Anh cũng không biết, nhưng đây là cách duy nhất để bọn trẻ được an toàn.”
Lúc này vừa hay vang lên tiếng rơi đồ, cả hai vợ chồng kinh ngạc mở to mắt nhìn nhau. Lâm Thành vội vàng nói: “Em đến phòng bọn nhỏ đi, anh đi kiểm tra.”
Trần Tường Vân trước khi tách ra với Lâm Thành, trong lòng đã dâng trào lên nổi bất an khó tả thành lời, cô có phần lưu luyến hôn lên môi Lâm Thành một cái: “Anh cẩn thận.”
Lâm Thành vuốt ve mái tóc dài mềm mượt của vợ, ánh mắt thâm tình: “Ừm, sau việc này anh sẽ dẫn em và hai con đi du lịch.” Trần Tường Vân rời đi, Lâm Thành vẫn mãi nhìn theo bóng lưng của vợ mình, tựa hồ muốn khắc sâu bóng dáng ấy vào trong tâm trí.
Trần Tường Vân đến phòng trẻ, nhìn hai đứa con mình vẫn bình an vô sự thì thở phào nhẹ nhõm. Cô bước đến khẽ lây hai đứa bé, nhưng chưa kịp lên tiếng. Một tiếng động lớn đã khiến toàn thân Trần Tường Vân như hóa đá, hai mắt cô mở to kinh ngạc.
Là vợ chồng nhiều năm, Trần Tường Vân và Lâm Thành đều có mối liên kết nhất định. Một tiếng súng nổ vang trời vừa vang lên, cùng lúc trái tim Trần Tường Vân như bị bóp chặt lại đến khó thở. Giọt nước mắt không tự chủ được rơi xuống.
Tiếng súng rất lớn, khiến cho Diệp Diệp và Tinh Tinh giật mình tỉnh giấc. Tinh Tinh ngơ ngác hỏi: “Mẹ ơi, có chuyện gì vậy?”
Trần Tường Vân đáy mắt chua xót, vẫn cố nặng ra nụ cười: “Không có gì đâu, hai đứa nghe mẹ nói.”
Diệp Diệp và Tinh Tinh nhìn nhau không hiểu đac tối như vậy, mẹ còn muốn nói gì với họ. Trần Tường Vân vuốt má hai đứa bé, hôn lên trán mỗi người một cái, sau đó căn dặn: “Bây giờ chúng ta cùng chơi trò chơi, hai đứa phải ở trong phòng khóa chặt cửa lại, cho dù bên ngoài có tiếng động gì cũng không được mở cửa. Đến sáng mới được ra ngoài.”
Tinh Tinh bĩu môi: “Ngày mai chúng ta chơi được không mẹ?”
Trần Tường Vân: “Không được, bây giờ mẹ ra bên ngoài, hai đứa ở yên không được gây ra tiếng động. Dù à ai gõ cửa cũng không được mở, chỉ khi nào nghe giọng mẹ mới ra ngoài.”
Diệp Diệp cảm nhận mẹ có gì không ổn, lo lắng hỏi: “Mẹ ơi, mẹ khóc sao?”
Trần Tường Vân không trả lời, kích động ôm chặt cả hai vào lòng. Rồi dứt khoát rời đi, bóng lưng ấy bây giờ so với khi nãy càng kiên cường hơn. Như thể chỉ cần ở sau lưng mẹ, hai đứa nhóc sẽ vĩnh viễn an toàn.
Tinh Tinh bây giờ trong lòng cũng bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn, rất muốn ra ngoài nhưng bị Diệp Diệp ngăn cản lại: “Tinh Tinh không được mở cửa.”
Tinh Tinh gấp gáp đến độ nóng nãy: “Nhưng Tinh Tinh muốn đi xem ba mẹ.”
Diệp Diệp suy nghĩ, như nhớ ra gì đó kéo tay Tinh Tinh ra ban công, chỉ chỉ vào cái lỗ nhỏ dưới chân tường: “Chui qua lỗ này là đến phòng ba mẹ đó. Như vậy chúng ta sẽ không phải mở cửa.”
Tinh Tinh nghe vậy, hai mắt sáng lên, nhưng khi nhìn lại kích thước của cái lỗ thì liền xụ mặt: “Tinh Tinh không chui qua được.” Diệp Diệp cười nói: "Diệp Diệp qua được đó, Diệp Diệp thường hay chui lắm."Dù chỉ cách nhau một tuổi, nhưng Tinh Tinh có chút mũm mỉm hơi Diệp Diệp.
Diệp Diệp dặn Tinh Tinh y như lời mẹ đã dặn, rồi mới chui qua bên phòng. Cẩn thận mở cửa phòng ba mẹ nhìn ra, vẫn là một màn tối đen tĩnh mịch. Khống thấy ba mẹ đâu, Diệp Diệp mon men đi ra bên ngoài. Đến đoạn cầu thang thì nghe tiếng Trần Tường Vân đầy căm phẫn: “Lưu Thịnh, mày làm việc cho bọn họ, không sợ có ngày sẽ gặp quả báo sao?”
Diệp Diệp nghe tiếng muốn chạy đến đó, nhưng khi vừ đến trước cửa thư phòng, đã đối diên với ánh mắt sợ hãi cùng kinh ngạc của Trần Tường Vân và hình ảnh Lâm Thành nằm trên vũng máu, hai mắt mở to.
Nó muốn tiến đến, nhưng thấy Trần Tường Vân dùng ánh mắt ra hiệu cho nó trốn đi, còn mình thì vùng khỏi tay Lưu Thịnh, lao đến cào cáu gã ta. Cô dùng hết sức mình đẩy gac ngã ra đất. Trần Tường Vân có thể bỏ chạy, nhưng cô biết rõ, chỉ cần cô bỏ chạy. Lưu Thịnh sẽ tìm đến Tinh Tinh và Diệp Diệp để uy hiếp mình hoặc tệ hơn là làm hại hai đứa bé.
Trần Tường Vân ngồi thẳng lên người Lưu Thịnh, vừa tóm tóc gã và đánh vừa mắng, giọng đầy phẫn nộ, thù hận và tuyệt vọng: “Mà giết chồng tao, tao giết mày. Lưu Thịnh, mày trả chồng lại cho tao. Còn có Diệp Diệp là cháu ruột của mày, là con anh trai mày, mày cũng dám ra tay hả?”
Sự bùng nổ của Trần Tường Vân, cũng không thể thắng nổi sức lực của Lưu Thịnh. Lưu Thịnh lật người một cái quát to: “Con đàn bà điên này.”
Năm chữ này vừa thốt ra, bụng Trần Tường Vân đã bị một dao đâm vào. Máu nhuộm đỏ cả bộ đồ màu trắng tinh. Diệp Diệp nhận ra đây là bộ đồ mà nó cùng Tinh Tinh đã để dành tiền rất lâu mới mua được. Trần Tường Vân đưa mắt nhìn ra góc mà Diệp Diệp đang đứng, khẽ mấp máy môi: “Mau…trốn.”