• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi thứ dần trở về với quỹ đạo ban đầu của nó. Chỉ là có những cảm xúc đã không còn như trước. Đại Đồng trở lại công ty nhỏ của nó, Văn Tú Anh cũng từ chức. Không rõ cả hai người đã nói chuyện gì với nhau mà Văn Tú Anh lại quyết định đi theo làm việc cho Đại Đồng. Lưu Diệp Minh tựa lưng vào người Trần Đình Y: “Đình Y, anh nói xem có phải em sắp có em dâu không?”

Trần Đình Y cọ cọ đầu mình vào cổ Lưu Diệp Minh: “Anh không biết nữa.”

Lưu Diệp Minh mặc kệ y càng quấy trên người mình, vẫn chăm chú nhìn điện thoại: “Báo đưa tin hết rồi này, xem ra Nghị Úy hết đường lui rồi. Xem tình hình này chắc qua mùa xuân mới xử lí quá.”

Trần Đình Y vươn đầu lưỡi liếm nhẹ gáy Lưu Diệp Minh khiến hắn giật bắn người: “Á. Trần Đình Y, anh làm gì vậy?”

Lưu Diệp Minh vùng khỏi người Trần Đình Y. Hắn liếc y một cái cảnh cáo: “Hôm qua làm rồi, hôm nay anh còn muốn làm tiếp. Anh không sợ hư thận à?”

Trần Đình Y bật cười: “Thận anh tốt lắm, sẽ không có vấn đề đâu.”

“Bịch” chiếc gối bay thẳng vào mặt Trần Đình Y. Lưu Diệp Minh bị trêu đến đỏ mặt rồi.

Trần Đình Y bật cười, rướn người nắm lấy tay Lưu Diệp Minh: “Chúng ta đi du lịch đi. Sang tuần là xuân rồi. Lịch trình của em anh đã tạm để trống hai tháng.”

Lưu Diệp Minh xoa xoa đỉnh đầu Trần Đình Y: “Em còn tưởng khi nào Nghị Úy bị xét xử xong mới đi chứ.”

Trần Đình Y: “Nghị Úy án cao nhất có thể sẽ là chung thân. Dù chúng ta có đợi toàn tuyên án hay không thì cũng không thay đổi gì. Huống hồ anh đã bàn giao mọi việc ở công ty cho Chí Vân rồi. Mã Lương cũng đã tạm thời chuyển đến làm việc bên cạnh Minh Uy và Tinh Tinh.”

Lưu Diệp Minh nghe đến đây môi hơi mím lại, Trần Đình Y dường như hiểu ý tứ của hắn, liền nắm lấy tay hắn nhẹ nhàng hôn lên: “Chuyện khác hai người bọn họ không muốn chúng ta can thiệp vào. Chúng ta cũng không nên làm vướng tay chân họ.”

Lưu Diệp Minh im lặng một hồi rồi mở miệng nói: “Anh Chí Vân chịu tạm thời quản lí cônc ty sao?”

Trần Đình Y khẽ giật giật khóe môi.

Hôm Trần Đình Y ra chủ ý này, Chí Vân đã phản ứng rất kịch liệt. Chỉ là Trần Đình Y không quan tâm gã ta thế nào, chỉ thản nhiên nói: “Tôi sẽ tăng lương của cậu vào tài khoản Tào Cận.”

Chí Vân thu lại vẻ tức giận: “Thật không?”

Trần Đình Y gật đầu: “Thật.”

Chí Vân: “Thành giao.”

…****************…

Mấy ngày này cả hai chuẩn bị hành lí để đi du lịch, tin tức vẫn thường xuyên cập nhật về vụ án của Nghị Úy. Nghị Úy đúng là gian xảo, trước khi tạm giam, lão ta muốn kéo theo người chết cùng. Tung ra danh sách những nạn nhân mà lão dùng để buôn bán dâm. Tuy nhiên kế hoạch này của lão đã không thể thành công khi mà Trần Đình Y đã hứa với Hạo Kì và Du Lập Ngw sẽ bảo vệ danh tiếng của bọn họ.

Chiều trước ngày lên máy bay. Lưu Diệp Minh được Trần Đình Y đưa về căn nhà ở ngoại ô thăm bà nội Lưu. Có thể vì hiện tại đã có thể sống tốt hơn mà trạng thái của bà nội Lưu rất tốt, trông còn như trẻ ra vài tuổi. Bà có nhiều bạn già để tâm sự, còn thường xuyên rủ nhau đi làm đẹp. Khi nghe Đại Đồng kể lại như vậy, Lưu Diệp Minh trong lòng âm thầm vui sướng. Bà nội Lưu mang hết tiền mà Lưu Diệp Minh cùng Đại Đồng cho mình gởi vào ngân hàng, mỗi tháng đều lấy tiền lãi để tiêu. Cũng là vừa tích góp cho cả hai đứa cháu trai sau này.

Trần Đình Y để Lưu Diệp Minh ở lại, còn mình thì báo có việc đi trước, lát sẽ quay lại.

Bà nội Lưu nắm tu Lưu Diệp Minh, tay còn lại nắm tay Đại Đồng, bà hạnh phúc nói: “Khổ tận cam lai, khổ tận cam lai rồi.” Lưu Diệp Minh cùng Đại Đồng hai mắt long lanh. Mỉm cười không nói gì

…****************…

Trần Đình Y ngồi im lặng trong căn phòng trống chỉ có mỗi một cái bàn cùng hai cái ghế đặt đối diện nhau. Cánh cửa sắt bật mở, Nghị Úy được hai viên cảnh sát dẫn đi vào. Chờ đến khi cánh cửa sắt lần nặng nề đóng lại, cả căn phòng chỉ còn lại hai người, bốn mắt nhìn nhau.

Trần Đình Y lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí yên tĩnh: “Nghị tổng, à không phải. Kêu ông là Nghị tổng lâu như vậy, giờ cũng kêu thành quen rồi. Nghị Úy, ông vẫn khỏe chứ.”

Nghị Úy gầy đi trong thấy, mặt cũng hóp vào không còn như xưa. Lão mỉm cười tự giễu: “Tôi tốt hay không, cậu không thấy sao?”

Nghị Úy hít một hơi, lại hỏi: “Từ bao giờ?”

Trần Đình Y mỉm cười: “Cái gì từ bao giờ?”

Nghị Úy: “Các cậu lên kế hoạch đối phó tôi từ bao giờ. Lúc đầu tôi cứ nghĩ là khi tôi mời Lưu Diệp Minh đến công ty, sau đó lại cảm giác có khi là từ cuộc gặp gỡ trong sự kiện của Hà Mẫn Mẫn. Nhưng bây giờ tôi lại phát hiện không đúng, có lẽ đã sớm hơn thế nữa.”

Trần Đình Y ý cười càng sâu. Tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay đều là do Lưu Diệp Minh lập ra kế hoạch. Sau vụ tai nạn ấy, Lưu Diệp Minh đã nói Trần Đình Y thu phục Tạ Trình. Tạ Trình theo ý Lưu Diệp Minh mà thổi gió bên tai, đưa ra chủ ý hất nước bẩn vào người Lưu Diệp Minh. Nghị Úy nghe theo lời gã, để Du Lập Ngư ẩn ý tố cáo Luu Diệp Minh bạc tình.

Tạ Trình tìm đến Du Lập Ngư nói chuyện, tạo tiền đề để cô ta nói ra sơ hở rồi ghi âm lại. Biết rõ Du Lập Ngư là kẻ ngu ngốc, Nghị Úy chỉ có thể một là mang cô ra nước ngoài, hai là diệt khẩu. Liền để Đại Đồng và Văn Tú Anh mang Du Lập Ngư đến nhà an toàn.

Đại Đồng và Văn Tú Anh vào công ty Phương Doanh, không chỉ đơn giản là tìm bằng chứng phạm tội của Nghị Úy. Mà còn dùng phương thức để gây chia rẽ nội bộ bên trong. Cố ý để những cổ đông của Phương Doanh biết được những chuyện Nghị Úy đã làm. Dù chỉ là tin chưa xác nhận, nhưng hạt giống nghi ngờ đã gieo xuống, những cổ đông ấy chỉ cần thấy Nghị Úy có động thái liền lập tức hành động. Bằng không thì gì sao chỉ sự việc chỉ vừa xảy ra, Phương Doanh đã lập tức rơi vào khủng hoảng, hiện tại chỉ còn chờ ngày tuyên bố phá sản.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK