• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả hai cùng lên máy bay về thành phố. Trần Đình Y không đặt vé hạng thương gia, y không muốn ngồi cách xa Lưu Diệp Minh, tất nhiên khi lên mây bay cả hai đã đeo khẩu trang và mắt kính để tránh bị phát hiện. Còn Tào Cận vì đã quá mệt mỏi, nên giao Lưu Diệp Minh cho Trần Đình Y toàn quyền chăm sóc, còn bản thân vui vẻ ngồi khoang thương gia. Có điều đây lại là một quyết định sai lầm, vì ở đó có tên mặt dày mà bản thân không muốn gặp nhất.

Lưu Diệp Minh cùng Trần Đình Y nói chuyện cả buổi. Chỉ có điều vẻ mặt Trần Đình Y như muốn nói gì đó.

Lưu Diệp Minh: “Đã có chuyện gì sao?”

Trần Đình Y khẽ gật đầu: “Mấy ngày nay, Đại Đồng lẻn vào công ty Phương Doanh, nó làm tạp vụ trong đó.”

Lưu Diệp Minh mắt kinh ngạc: “Sao nó lại vào đó?”

Trần Đình Y: “Đại Đồng nói với anh, lúc vận chuyển hàng hóa vào một công ty cổ phiếu, nó vô tình bắt gặp Nghị Úy đang nói chuyện với giám đốc điều hành công ty đó.”

Lưu Diệp Minh vẻ mặt nghiệm trọng, nhìn ngó xung quanh. Vì không phải dịp đặc biệt, cùng với vùng núi kia không nhiều người đến nên trong khoan máy bay chỉ có tổng cộng 8 người tính luôn bọn họ. Xác định vị trí 6 người còn lại cách xa mình, không thể nghe thấy mới đè nén giọng hỏi tiếp: “Hai người đó có liên hệ gì, Đại Đồng có biết không?”

Trần Đình Y nói: “Thao túng thị trường chứng khoán.”

Lưu Diệp Minh há hốc miệng: “Em cứ nghĩ trốn thuế, mại dâm đã là nghiêm trọng lắm rồi. Giờ lão ta còn nhún tay vào thị trường chứng khoán.”

Trần Đình Y đồng tình: “Tiếc là khi đó Đại Đồng không thể ghi âm hay quay chụp lại được. Chính vì vậy mới vào tìm cách vào đó làm việc.”

Lưu Diệp Minh nghe đến đây, ánh mắt tối lại nghi ngờ: “Không phải là anh tạo điều kiện cho nó vào đấy chứ?”

Trần Đình Y lắc đầu vô tội: “Anh cũng không biết chuyện này. Ngày hôm đó trước khi chúng ta rời đi, anh để lại số điện thoại của một người quen, nói với Đại Đồng cần thì liên lạc với cô ấy, cô ấy sẽ hỗ trợ. Chuyện này cũng là kế hoạch mà hai người họ tự bàn với nhau.”

Lưu Diệp Minh im lặng không nói gì. Tối hôm qua khi say rượu, được Trần Đình Y cõng trên lưng. Đột nhiên có rất nhiều hình ảnh chảy vào đầu hắn, rất nhanh, rất nhanh vựt qua rồi lóe lên biến mất.

Tiếp đó Lưu Diệp Minh mơ hồ nhớ lại vài chuyện mà hắn đã bỏ sót ở đời trước.

Buổi chụp hình ngày hôm đó rất kì lạ, Nghị Úy nói với hắn là một người bạn mở công ty dược phẩm, muốn mời Lưu Diệp Minh là đại diện, sáng vừa thông báo, trưa liền lập tức di chuyển đến địa điểm chụp hình.

Nói ra cũng lạ, là một công ty theo lời Nghị Úy kể là rất có tiềm năng, còn làm việc chuyên nghiệp, nhưng khi đến nơi mọi thứ hoàn toàn trái ngược lời lão ta đã nói.

Phòng chụp bừa bộn, ngổn ngang là dây điện, máy ảnh, sản phẩm đặt lung tung khắp nơi. Phông nền chụp ảnh cũng chưa được trang trí hoàn thiện. Tào Cận lúc đó khó chịu mà nói: “Đây mà là chuyên nghiệp sao?”

Lúc này một người đàn ông bước đến, bảo hắn vào chỗ chụp hình luôn. Tào Cận lên tiếng hỏi: “Không cần trang điểm thay đồ sao?”

Tên kia khó chịu ra mặt quát: “Không cần, tự nhiên nhất có thể là được. Đám diễn viên thời nay ăn diện như đàn bà.”

Tào Cận nhịn đến điên tiết: “Nè, nói gì đó, nói lại lần nữa xem.”

Như thể muốn lao lên đánh người, Lưu Diệp Minh đã nhanh chóng kéo tay lại, lạnh lùng nói: “Thái độ này của cái người, tôi không muốn hợp tác nữa, tiền hợp đồng tôi sẽ đền.”

Thấy đối phương muốn rời đi, một người khác liền chạy đến cười nịnh nọt: “Ảnh đến Lưu à, khoan đã. Thật ra thì chúng tôi cần chụp hình mặt mộc hiện giờ của cậu là đủ rồi. Vì sản phẩm là thực phẩm chức năng làm đẹp da. Nếu trang điểm sẽ không được tự nhiên.”

Cả hai nghe lời này, cũng dần nguôi đi cơn giận dữ, bắt đầu vào chụp ảnh. Qua một lúc sau, tay thợ chụp gắt lên với một nhân viên: “Còn đứng đó làm gì, không làm việc cần làm đi. Muốn tôi chỉ lại à.”

Nam nhân viên kia sợ hãi cuối đầu, đi thật chậm đến chỗ đèn dùng để chụp hình. Động tác làm việc của cậu nhân viên rất chậm, còn run rẩy sợ hãi. Khi đó Lưu Diệp Minh cứ nghĩ vì cậu ta sợ tên chụp ảnh kia. Đêm qua mới nhớ ra, cậu ta sợ, vì là lần đầu ra tay giết người.

Nhưng khi đó Lưu Diệp Minh chưa chết, khi lên xe cấp cứu, hắn vẫn còn thở được. Sau đó trong đau đớn cảm giác được cánh tay như bị kiến cắn, hay đúng là bị vật gì đó thật ngọn như mũi tiêm đâm vào. Cả cơ thể lúc bấy giờ lên cơn cơ giật, sau đó mở mắt ra thì đã trọng sinh rồi. Nhưng trong kí ức kia, vị bác sĩ đã tiêm mũi thuốc chí mạng kia cho hắn, nhìn rất quen mắt, chỉ là nghĩ mãi vẫn không nhớ ra đã gặp ở đâu rồi.

Dù không biết người bác sĩ kia là ai, nhưng Lưu Diệp Minh biết, tất cả mọi chuyện, kể cả cái chết của bản thân cũng là do một tay Nghị Úy làm ra. Không có công ty dược phẩm nào hết cả, một công ty sản xuất sẽ không bao giờ vứt bùa sản phẩm của mình xuống đất, mặc người đá qua đá lại. Một thợ chụp ảnh chuyên nghiệp sẽ không thể nào vô cảm với máy chụp hình của mình được.

Bây giờ sống lại, những chuyện đó đã không lập lại, không thể ở đời này cáo buộc Nghị Úy được. Cũng chỉ có thể trách bản thân mình mà thôi, sự kì thật phơi bày ra trước mắt, nhưng bản thân lại không một chút để tâm.

Tất cả những chuyện này, có lẽ cũng phải cảm ơn Tào Cận và đạo diễn, tối hôm qua đã để cho hắn câu hỏi ấy, khiến Lưu Diệp Minh nhớ ra bản thân còn giấu Trần Đình Y chuyện bản thân trọng sinh. Canh cánh trong lòng cho đến khi được y cõng trên vai, ngắm nhìn bầu trời đầy sao kia, làm cho những thứ bản thân đã quên lãng lần nữa hiện rõ về lần nữa.

Lưu Diệp Minh căm hận trong lòng mà nghĩ, ông trời cho hắn sống lại một kiếp, chính là cho hắn một cơ hội trả thù Nghị Úy. Lão hại hắn mất đi tất cả, bây giờ còn để lão có cơ hội lần hai sao.

Trần Đình Y nhìn ra cảm xúc lạnh lẽo của Lưu Diệp Minh, trong tim không hiểu sao lại cảm thấy đau đớn tột cùng, như thể người trước mắt mình sẽ dễ dàng tan biến đi vậy. Suy nghĩ này càng làm Trần Đình Y thấy khó thở thêm, cố gắng ổn định bản thân lại. Không hiểu sao, từ nhỏ mỗi lần nghĩ đến việc Lưu Diệp Minh có thể gặp nguy hiểm, là Trần Đình Y như mất kiểm soát mà sợ hãi.

Trần Đình Y đưa tay vuốt tóc Lưu Diệp Minh, khẽ nói: “Có anh bên cạnh em. Mọi chuyện sẽ không sao đâu.”

Lưu Diệp Minh nghe vậy, cười tươi nhìn Trần Đình Y: “Em cũng ở đây, mọi chuyện cũng sẽ không sao đâu.”

Câu nói vô thức này của Lưu Diệp Minh tự như liều thuốc giúp tâm trạng Trần Đình Y được kéo trở lại.

Cả hai nhìn nhau, bầu không khí hiện giờ không còn nghiêm trọng nữa, mà có chút vi diệu. Trần Đình Y nhìn bờ môi xinh xắn đỏ hồng của đối phương, hôn lên đó một cái thật nhẹ rồi dứt ra. Trán hai người kề sát nhau, Trần Đình Y hạ thấp giọng nói, có chút mất kiên nhẫn: “Muốn mau về nhà quá.”

Lưu Diệp Minh bật cười đẩy y ra: “Anh lại hóa thú rồi à.”

Trần Đình Y lấy ra áo khoác đắp cho Lưu Diệp Minh, ép người kia phải ngủ. Nếu không, còn nói chuyện tiếp nữa Trần Đình Y sợ bản thân không kìm chế nổi mất. Ngay tại lúc này đây, bản thân Trần Đình Y cũng phải thừa nhận bản thân mình đúng là cầm thú mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK