Trần Đình Y luôn giữ nguyên tư thế cuối đầu nhìn hai bàn tay, không khóc, không cười càng không nói gì. Những lời nói và biểu hiện của Lưu Diệp Minh cả ngày nay cứ một lượt lại thêm một lượt hiện lên tâm trí Trần Đình Y.
Trần Đình Y cảm giác bản thân mình cực kì, cực kì vô dụng. Đã hứa sẽ bảo vệ Lưu Diệp Minh thật tốt, nhưng cuối cùng bản thân mới là người được bảo vệ. Khi Lưu Diệp Minh nhào đến ôm y, tại sao lúc đó bản thân lại không kịp ý thức được tình huống khi đó. Nếu y chạy chậm lại một chút, hay chạy nhanh thêm một chút, có phải hay không tai nạn đó sẽ không xảy ra.
Chẳng ai xung quanh có thể nhìn ra biểu tình trên mặt y, nhưng Chí Vân đã thấy, thấy trên hai bàn tay cơ hồ mà máu ấy, đã hơi ướt đẫm nước mắt. Chí Vân trong lòng biết, Lưu Diệp Minh như là sinh mạng của Trần Đình Y, chuyện Trần Đình Y không có biểu cảm gì, chẳng qua là không muốn bị người khác nhìn thấy vẻ yếu đuối của bản thân mà thôi.
Lại qua thêm hai giờ, bác sĩ mới từ bên trong đi ra. Chỉ mới hơn sáu giờ sau khi Lưu Diệp Minh vào phòng cấp cứu, nhưng Trần Đình Y lại như già thêm vài tuổi. Y rất nhanh tóm chặt hai vai vị bán sĩ, không thể giữ được bình tĩnh hỏi: “Bác sĩ, em ấy thế nào rồi?”
Vị bác sĩ làm nghề đã lâu, rất quen với những tình huống này, bình thản nói: “Không bị chấn thương đầu, trên người có rất nhiều mảnh thủy tinh đâm vào, nhưng không gây nguy hiểm, chỉ là…”
Bác sĩ nói đến đây thì ngưng lại, Trần Đình Y gấp đến độ quên cả thở: “Chỉ là thế nào hả bác sĩ.”
Bác sĩ: “Phổi bị chấn thương rất nặng, hiện tại vẫn còn trong cơ nguy kịch, cần phải đưa vào phòng ICU theo dõi. Nếu trong 24h sau tình trạng bệnh nhân có tiến triễn tốt, khả năng cao sẽ qua khỏi.”
Vế sau bác sĩ không nói ra, nhưng tất cả mọi người ở đó đều hiểu được, nếu như trong 24h đó Lưu Diệp Minh tình trạng tệ hơn thì…
Trần Đình Y nhìn bác sĩ vào lại phòng cấp cứu, hai chân mất đi hết lực chống đỡ mà lùi ra sau, La Hạnh Tư nhắm nghiền hai mắt ngăn cố ngăn đi nước mắt rơi xuống, bà được Trần Đình Hạo ôm vào lòng. Tào Cận bị đám săn tin gọi điện đến phát bực, đăng lên mạng xã hội một câu: “Diệp Diệp bị tai nạn, không tiếp đám chó săn.”
Khi nhân viên y tế đẩy Lưu Diệp Minh ra, Trần Đình Y đẩy hết những người xung quanh mà tiến đến muốn nhìn tình trạng của Lưu Diệp Minh, chỉ tiếc là bị một nhóm nữ y tá cản lại.
Trần Đình Y có cố găng thế nào cũng không thể vượt qua được. Bọn họ đã quen với cảnh này, cũng vì vậy dù thân là con gái nhưng sức lực cũng từ đó mà luyện thành.
Trần Đình Y cả người nhếch nhác, chỉ qua vài giờ mà râu đã mọc lú nhú. Y đứng bên ngoài nhìn Lưu Diệp Minh qua tấm kính, cả người ‘bé cưng’ của hắn gắn đầy dây và ống thở. Chỉ mới nãy thôi, người nằm ở đó vẫn còn vui vẻ ăn đồ ăn y làm, tối qua còn cùng nhau đùa giỡn, vậy mà bây giờ…
Chí Vân đứng nhìn từ xa, không tưởng tượng ra nổi đây là người bạn nối khố của mình. Người trước nay luôn chỉnh chu, điềm đạm, vậy mà giờ lại thành bộ dạng khốn khổ đến cùng cực. Chí Vân có thể nhìn ra được tương lai nếu Lưu Diệp Minh không vượt qua được sẽ là cảnh tượng gì.
Chí Vân không dám tiến lên, chỉ đứng cách đó không quá xa mà trông chừng y. Tào Cận đã phải về công ty xử lí truyền thông rồi, La Hạnh Tư và Trần Đình Hạo vẫn đang nói chuyện với bác sĩ.
Bà nội Lưu sau khi tỉnh lại, được Đại Đồng dìu đến, cũng đứng bên ngoài cửa kính mà nhìn Lưu Diệp Minh. Đại Đồng sau khi thấy Lưu Diệp Minh như vậy, cơn tức giận kìm nén từ sớm giờ bộc phát ra. Nó tóm lấy cổ áo Trần Đình Y đẩy vào tường, khiến lưng y đập mạnh vào đó.
Đại Đồng: “Cmn Trần Đình Y, đây là cách mà anh nói sẽ bảo vệ anh Diệp sao hả.”
Bà nội Lưu đứng bên cạnh giật mình vì hành động của cháu mình, vội lên tiếng: “Đại Đồng con đừng kích động, con mau buông Đình Đình ra đi.”
Chí Vân thấy tình huống này muốn tiến đến, nhưng có vẻ như đã bị thấu, Trần Đình Y lên tiếng, giọng cũng lạc đi đôi chút: “Mọi người không cần lại đây, bà nội cũng mặc kệ bọn con.”
Đại Đồng nghe câu này, càng giận dữ hơn: “Anh cảm thấy nói như vậy là anh hùng lắm sao hả? Sắp ngầu rồi đấy, anh tiếp tục đi. Trần Đình Y, hôm đó anh đừng quên bản thân đã hứa gì với bà, hứa gì với tôi. Anh bảo vệ anh Diệp sao? Bảo vệ cái đách gì khi mà anh ấy còn đang nằm ở bên trong kia kìa.”
Hôm Đại Đồng ra ngoài, sau khi đưa nó về rồi rời đi Đại Đồng nhân lúc bà nội Lưu và Lưu Diệp Minh không để ý nó đã hỏi Trần Đình Y: “Anh yêu anh Diệp nhiều lắm sao?”
Trần Đình Y mỉm cười gật đầu. Đại Đồng khoanh tay tựa vào tường nói: “Anh có thể bảo vệ anh ấy không? Chuyện của ba tôi, không đơn giản chỉ là giết người. Tôi cảm thấy anh Diệp sẽ bị gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.”
Trần Đình Y đáp: “Dù có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không để cậu ấy rơi vào nguy hiểm.”
Không chỉ Đại Đồng tức giận, mà ngay cả bản thân mình cũng cảm thấy hận. Y hận bản thân không lo tốt cho Lưu Diệp Minh. Nếu khi đó y chú ý một chút… Chỉ là trên đời này chữ “nếu” đều luôn là sự tiếc nuối.
Trần Đình Y buông mi mắt, hai má cảm thấy có nước. Đại Đồng không nói gì, nghiến chặt răng đẩy mạnh y một cái. Nó chỉ thẳng mặt Trần Đình Y: “Anh cứ khóc đi, tôi không biết anh khóc thế nào. Sau khi khóc xong, chuyện này anh không giải quyết tốt, tôi liều mạng với anh. Giờ tôi không đánh anh, vì sợ anh Diệp tỉnh dậy sẽ tức giận. Nhưng cũng không vì vậy mà sợ anh.”
Nói rồi nó quay người bỏ đi. Bà nội Lưu thở dài, quay người nhìn Lưu Diệp Minh bên trong.
Sau khi qua cơn sốc, bà nội Lưu hiện tại đã bình ổn hơn nhiều, nhưng trong mắt bà vẫn chứa nổi xót xa. Bà nội Lưu cất giọng, giọng nói mang theo sự phong thái của người từng trải: “Diệp Diệp rất khổ sở. Cuộc sống vừa mới tốt lên, lại gặp phải chuyện này. Là ý trời hay ý người.”
Trần Đình Y chỉ đáp lại: “Con xin lỗi, con thật sự xin lỗi.”
Bà nội Lưu vuốt tóc Trần Đình Y, dịu dàng nói: “Con ngoan đừng xin lỗi.”
Bà nội Lưu là người lương thiện, nhưng đã có chữ ‘người’ thì làm sao hoàn toàn lương thiện được. Bà cũng có chút ích kỷ, có chút giận Trần Đình Y, nhưng bà già rồi, đi hết cả cuộc đời rồi. Vẫn đủ lí trí hơn Đại Đồng, vẫn biết rõ đó là lựa chọn của Lưu Diệp Minh, mà lựa chọn này Trần Đình Y cũng không dự tính đến.