Bỗng phía cảm thấy có gì đó vụt đến gần mình, tốc độ rất nhanh, đến khi gã kịp phản ứng lại thì bên tai vang lên giọng nói: “Tôi khuyên anh không nên động đậy, bất cẩn một chút cái mạng của anh sẽ không còn đâu.”
Trần Đình Y từ phía xa đi đến trước mặt gã, lúc này Tạ Trình mới ý thức được trên kề trên cổ mình là cái gì. Mã Lương là cựu quân nhân, thân thủ rất khá, hiện tại anh ta đang dùng con dao găm luôn đem theo bên mình kề cổ Tạ Trình.
Tạ Trình đáy mắt run lên: “Trần Đình Y, anh đừng quen bản thân mình là người của công chúng. Anh không sợ chuyện anh từng là xã hội đen bị tiết lộ ra ngoài sao?”
Trần Đình Y cười lạnh giễu cợt: “Anh thích cứ nói, lời đồn tôi là xã hội đen anh nghĩ ở đâu mà có chứ.”
Đây là lời khẳng định, tin đồn y là xã hội đen được tung ra từ rất lâu, thi thoảng còn có mấy bức hình lờ mờ Trần Đình Y đi cùng vài người có máu mặt. Tất cả những chuyện này đều là y tưu bản thân mình làm ra, chính là để lời đồn càng nhiều, nhưng lại không có chứng cứ thì cũng chỉ là tin nhảm nhí. Đây là Trần Đình Y đề phòng hậu họa về sau, vừa hay có thể đối phó với Tạ Trình.
Tạ Trình nghe vậy, cả người rét run. Gã ta không ngờ Trần Đình Y lại có thể đánh cược nguy hiểm như vậy.
Trần Đình Y nhìn Mã Lương, anh ta hiểu ý mà thả Tạ Trình ra. Như được ân xá, gã ta đưa tay sờ cổ mình, muốn xác định rõ cổ không có vết thương gì. Trần Đình Y đưa tay đút vào túi quần, tuy trên trán vẫn còn dùng băng gạt băng vết thương, nhưng khí chất cao ngạo vẫn còn đó, y nói: “Anh theo dõi bọn tôi lâu như cậy, chắc cũng nhìn ra được xung quanh chúng tôi có thứ rác rưởi gì đi.”
Nếu chuyện này có người đứng sau làm ra, ắt hẳng người này sẽ theo dõi bọn họ từ sớm. Mới có thể nắm rõ thời điểm mà cả hai ra khỏi nhà. Tạ Trình trước đó nghe theo sai khiến của Nghị Úy theo dõi bọn họ. Tất nhiên Trần Đình Y cubgx sẽ không nghi ngờ Nghị Úy, cái mà lão cáo già này cần là Lưu Diệp Minh bị thân bại danh liệt, sau đó đưa Hạo Kì lên thế chỗ, một lần nữa vực dậy Phương Doanh.
Tạ Trình do dự, Trần Đình Y tiếp tục: “Vậy chuyện anh theo dõi chúng tôi, chúng tôi có đủ bằng chứng cáo buộc anh rồi.”
Tạ Trình nghe vậy, mặt đen lại, gã ta suy tính thiẹt hơn, sau đó hạ quyết tâm: “Được rồi, tôi sẽ gởi những gì tôi chụp được qua cho anh. Còn anh có tìm ra được manh mối gì hay không là chuyện của anh, tôi không liên quan.”
Trần Đình Y và Mã Lương đi về, được nữa đoạn, thì có tin nhắn gởi đến, là Tạ Trình gởi qua, nội dung là một file tài liệu. Bên trong toàn bộ là hình ảnh mà Tạ Trình đã chụp lại được của hai người họ.
Mã Lương đưa Trần Đình Y đến trước công bệnh viện. Bên ngoài vẫn luôn có đám phóng viên túc trực muốn biết tình hình của hai vị ảnh đế thé nào.
Vừa thấy xe Trần Đình Y lái vào cổng, một năm phóng viên không ngại nguy hiểm mà chặn trước đầu xe. Mã Lương thắng gắp, khiến cả hai nhà vào phía trước, cũng may khi gần đến bệnh viện, Mã Lương đã hạ chậm tốc độ nên không gây nguy hiểm gì. Riêng Trần Đình Y trên người còn thương thế, khó tránh khỏi hơi say xẩm.
Nam phóng viên thấy xe dừng lại, lao đến cạnh cửa sổ đập cửa ầm ầm hỏi: “Ảnh đế Trần, anh có thể tiếc lộ thêm chút thông tin về vụ tai nạn hay không?”
Có người mở đường, những đám phóng viên khác cũng bắt đầu bu vào: “Ảnh đế Trần, ảnh đế Lưu hiện tại thế nào rồi?”
“Ảnh đến Trần, vui tai nạn này có phải là sự cố hay không?”
“Phiền anh vui lòng cho chúng tôi biết thêm thông tin đi.”
Nhốn nháo thành một đoàn trước cổng bệnh viện. Bảo vệ chạy ra đuổi, đám phóng viên vẫn mày dày mà nói: “Chúng tôi đang tác nghiệp, các người không có quyền cản.”
Trần Đình Y day day trán, mọi người xung quay đã đổ dồn sự chú ý về phía này, đã có người lấy điện thoại livestream cảnh tượng ấy. Người xem trên live đều đồng loạt phẫn nộ, chửi rủa đám săn tin bất chấp này.
Fan A: “Đám phóng viên này bị điên hết rồi à.”
Fan B: “Bộ không biết đây là bệnh viện sao? Đình Đình cũng còn đang bị thương, nhìn thấy tên kia không. Lao ra chắn đầu xe như vậy, làm xe phải thắng gắp, không biết Đình Đình trong xe có làm sao không?”
FanC: “Mà phải nói vụ tai nạn đó thật thảm khóc, tôi biết tin thì suýt ngất. Cứ mãi lo cho Diệp Diệp, sáng nay phòng làm việc của Diệp Diệp đăng bài bảo Diệp Diệp tỉnh lại, tôi mừng điên.”
Fan D: “Mọi người xem, đám chó điên ấy còn đẩy cả bảo vệ.”
Fan A: “Khiếu nại lên tòa soạn của bọn họ, đáng giá 1 sao cho page của họ đi.”
Mất thời gian mới vào được bên trong, đầu Trần Đình Y đau nhứ búa bổ. Y hạ giọng bảo Mã Lương tìm thêm vài vệ sĩ bảo vệ khu vực xung quanh bệnh viện. Y không muốn thấy tình trạng này thêm lần nào nữa.
Đến phòng bệnh, Lưu Diệp Minh vẫn còn đang ngủ, Tào Cận túc trực bên cạnh thấy y, chưa kịp lên tiếng chào, Trần Đình Y đã nhanh tay ra hiệu im lặng. Dù biết tình trạng hiện tại của Lưu Diệp Minh, y có làm ồn cỡ nào vẫn có thể ngủ say me, nhưng vì lo lắng mà hành động theo bản năng của mình.
Tào Cận thấy người cần đến đã đến, không nói hai lời mà ra về. Tào Cận mấy hôm nay chưa thể về nhà, giờ Lưu Diệp Minh đã tỉnh rồi, gã cũng có thể an tâm mà về ngủ một giấc.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Trần Đình Y trước khi đến đây đã thay ra bộ đồ thoải thật thoải mái. Y nắm lấy tay Lưu Diệp Minh, áp lên mặt mình: “Em đừng vờ ngủ nữa.”
Lưu Diệp Minh mỉm cười thật nhẹ, hai mắt từ từ mở ra, giọng đã có thêm chút sức: “Anh biết rồi sao?”
Trần Đình Y miết miết lòng bàn tay Lưu Diệp Minh, tay còn lại đưa lên đầu hắn xoa xoa: “Vừa bước vào đã biết em giả vờ ngủ rồi.”