Lưu Diệp Minh gật đầu với hai vị ngồi ở đó, Trần Đình Y giới thiệu: “Đây là ba mẹ tôi.” Lưu Diệp Minh một lần nữa gật đầu: “Con chào cô chú ạ.”
Tâm trạng hân hoan vừa nãy đã bị dập tắt, giờ chỉ còn lại cảm giác khó xử trong lòng Lưu Diệp Minh. Hắn chưa từng gặp mặt phụ huynh của Trần Đình Y, ở đời trước chỉ gặp bóng lưng của họ thoáng qua trong sự kiện cuối năm. Khi đó chỉ thấy Trần Đình Y gọi một tiếng “ba,mẹ” rồi đi về phía hai người.
Giờ hai người đang ở trước mặt Lưu Diệp Minh, vẻ mặt ai cũng nghiêm lại, Lưu Diệp Minh cảm thấy khó xử, có lẽ ba mẹ Trần Đình Y có việc quan trọng mới khuya rồi vẫn đến đây. Lưu Diệp Minh còn ở lại cũng không phải phép, liền muốn bảo Trần Đình Y bản thân sẽ đến nhà bà mình.
Lưu Diệp Minh: "Đình Y, tôi sang nhà bà nội tôi, không quấy rầy anh và cô chú. Thưa hai vị con rời đi "
La Hạnh Tư đột ngột lên tiếng, giọng cực kì gấp áp: “Diệp Diệp đừng đi.”
Trần Đình Y thấy mẹ mình như vậy, quay mặt sang nơi khác nín nhịn lại không bật cười. Trần Đình Hạo lúng túng tay chân, hai tay cứ siết chặt rồi lại thả ra. Lưu Diệp Minh bị gọi lại cũng thản thốt.
La Hạnh Tư nhìn Lưu Diệp Minh muốn nói lại thôi, sau đó bực mình quay sang quát chồng: “Ông còn ngồi đó làm gì.”
Trần Đình Hạo bị vợ quát mới giật mình, lấy ra giấy bút chậm chậm đi lại phía Lưu Diệp Minh đưa ra
Lưu Diệp Minh ngơ người:“Cái này…”
Trần Đình Hạo hơi ngại ngùng nói: “Cái này… con có thể… kí tên không?”
Lưu Diệp Minh: “Dạ?”
Trần Đình Y bật cười thành tiếng, La Hạnh Tư đỏ mặt hạ giọng nói: “Thật ra cô và chồng là Diệp Ý Chi Lan, đều là fan của con. Hôm nay ở sự kiện, cô chú có thấy con, Trần Đình Y bảo hiện hai đứa đang sống chúng, cho nên…”
Cho nên hai người mới đến đây chờ Lưu Diệp Minh về để xin chữ kí.
Lưu Diệp Minh cả người vẫn dại ra, mãi đến khi Trần Đình Hạo lên tiếng: “Con có thể cho chúng ta một chữ kí không?”
Lưu Diệp Minh hoàn hồn, vội vàng: “Được ạ, được ạ, để con kí…”
Gần hai giờ sáng mà phòng khách vẫn sáng đèn, Trần Đình Hạo và La Hạnh Tư luôn miệng nói về các bộ phim mà Lưu Diệp Minh tham gia, cũng hỏi han về Lưu Diệp Minh một vài vấn đề, Trần Đình Y ngồi bên cạnh chỉ mỉm cười không nói, thi thoảng cũng chen vào một hai câu.
Mãi đến khi Lưu Diệp Minh không kìm được ngáp một cái, Trần Đình Hạo mới vội ngưng chủ đề. La Hạnh Tư bảo: “Diệp Diệp chúng ta xin lỗi, sơ ý quá mà quên mất con cả ngày nay cũng mệt rồi, mau mau về phòng nghĩ đi.”
Lưu Diệp Minh nhìn đồng hồ, đã hai giờ rưỡi sáng, chưa nói đến việc có tìm được khách sạn hay không, chỉ cần nhìn nghĩ đến việc hai người là ba mẹ Trần Đình Y, không thể để cả hai giờ này còn phải ra ngoài, Lưu Diệp Minh nói: “Nhà chỉ có hai phòng, cô chú có thể đến phòng con ngủ, chỉ có hơi bừa bộn một chút, co sẽ dọn ngay.”
Trần Đình Hạo: “Vậy còn con thì sao?”
Lưu Diệp Minh mỉm cười đáp lại: “Con đến nhà bà ạ.”
La Hạnh Tư cả kinh: “Sao lại thế được, giờ này con đến sẽ làm hỏng giấc ngủ đó, người lớn tuổi khó ngủ lắm. Hay con sang phòng ngủ cùng Trần Đình Y đi.”
Trần Đình Y nghe mẹ mình lót đường sẵn, cũng hùa theo: “Diệp Diệp đồng ý ở cùng tôi không?”
Lưu Diệp Minh chưa phản ứng lại, Trần Đình Hạo đã chen vào: “Không được.”
La Hạnh Tư: “Tại sao lại không được?”
Lưu Đình Hạo: “Nếu ngủ ở phòng Lưu Diệp Minh, tôi cảm thấy như xâm phạm đời tư idol vậy. Rất giống hành vi của fan cuồng.”
La Hạnh Tư nghe chồng mình nói cậy, như mở ra một chân trời mới. Trần Đình Hạo nhìn sang Trần Đình Y, mặt đanh lại, giọng cũng trở nên nghiêm khắc hơn: “Ba me sẽ ở phòng con, con đến phòng Diệp Diệp đi.”
Lưu Diệp Minh vừa nghe thấy sẽ ngủ cùng Trần Đình Y, không khói nhớ đến sự việc ban sáng, cuối đầu ngại ngùng.
La Hạnh Tư thấy biểu tình này của Lưu Diệp Minh, khẽ hất vai Trần Đình Hạo. Hai vợ chồng cười tủm tỉm đi lên lầu.
Trần Đình Y ngồi trên mép giường quan sát căn phòng. Đây là lần thứ hai y vào đây kể từ khi Lưu Diệp Minh chuyển đến, lần đầu là khi giúp Lưu Diệp Minh dọn vào.
Lưu Diệp Minh nhìn Trần Đình Y: “Anh ngủ trước đi, tôi xem kịch bản mà Tào Cận vừa gởi qua một lát sẽ ngủ sau.”
Trần Đình Y nhướng mày: “Kịch bản phim hả?”
Lưu Diệp Minh: “Ừm, phim của đạo diễn Lâm, ông ấy mời tôi đóng phim, tôi muốn xen kịch bản rồi mới trả lời sau.”
Trần Đình Y vương tay lấy kịch bản từ trong tay Lưu Diệp Minh để lên tủ đầu giường, kéo người lại gần phía mình. Lưu Diệp Minh đứng giữa hai chân Trần Đình Y, cuối đầu nhìn Trần Đình Y cũng đang nhìn lên mình, không nén được xấu hổ muốn lùi lại ra sau.
Trần Đình Y: “Diệp Diệp, chuyện lúc sáng…”
“Cốc, cốc…”
Trần Đình Y: “…”
Lưu Diệp Minh: “…”