• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Diệp Minh, có điện thoại này"

Tào Cận mang điện thoại đưa cho Lưu Diệp Minh, cũng không quên cuối đầu chào Trần Đình Y.

Lưu Diệp Minh tránh sang nơi khác nghe điện thoại, bên kia chỉ vang lên những thứ âm thanh ồn ào, người này chen tiếng người kia kêu la đến đinh tai nhức óc.

Một người phụ nữ la to: "Ông bảo nó gởi tiền về đây đi, trễ lắm rồi đấy, sang tháng mới tận năm ngày mà không thấy gởi một đồng nào về. Ở đây nuôi mẹ không cần tiền à, còn tiền học hai đứa con nữa."

"Bà im chưa, tôi đang gọi nó đây."

"Ông lo mà kêu nó gởi tiền. Bà nó nuôi nó từ nhỏ, giờ nó nổi tiếng cũng phải biết lo lại chứ, nhà này không giàu mà nuôi thêm cái miệng ăn già này đâu."

Lưu Diệp Minh lẽ cau mày, im lặng không lên tiếng, mãi một lúc sau bên kia mới được yên tĩnh một chút, giọng một người đàn ông trung niên, ồm ồm vang lên: "Diệp Minh à, con dạo này ổn không?"

Lưu Diệp Minh kìm nén khoa chịu, cố gắng hạ giọng đáp lại: "Vâng, chú gọi con có việc gì không ạ?"

Bên kia lúng túng nữa ngày, mới nói tiếp: "Thật ra thì là do đã sang tháng rồi, mà vẫn chưa thấy con gởi tiền về. Con cũng biết đó, ở nhà, hai đứa em của con một đứa sắp vào đại học, còn đứa kia thì vẫn học trường chuyên. Tiền bạc đều đắp vào hai đứa nó, ở đây ăn mặc cũng phải nhịn. Thím con còn phải chi li, nhịn một miếng để bà con ăn một miếng."

"Bà con... Bà tôi không phải cũng là mẹ mấy người sao?" Lưu Diệp Minh thầm nghĩ.

Lưu Diệp Minh tay nắm thành đấm, thật sự muốn gào to thét lớn mà mắng người kia một chút liêm sỉ cũng không có.

"Con biết rồi, lát nữa quản lí Tào sẽ gởi qua... Bà nội vẫn khỏe chứ ạ, con muốn nói chuyện với bà "

Lưu Thịnh do dự một lát nhưng nghĩ đến còn dựa vào "cái ví tiền" này, mà miễn cưỡng đồng ý.

Giọng bà Lưu trầm ổn, dịu dạng vang lên, dập đi cơn thịnh nộ trong lòng Lưu Diệp Minh; "Diệp Diệp à, con ở đó sống tốt không? có bị chèn ép không?"

Lưu Diệp Minh mang nét tươi cười: "Con khỏe lắm bà, bà ở đó vẫn tốt chứ ạ. Chú thím với mấy đứa nhỏ có làm khó dễ bà không?"

Bà Lưu nghe đến đây, tức hì mũi một cái: "Nghịch tử đó mà được một góc như con thì ta cũng không mất mặt với hàng xóm như bây giờ. Con đừng có nghe nó mà gởi tiền về. Tiền hưu ta đưa nó, nó còn dám đòi con nữa."

"Sao cơ, hai người họ lấy tiền hưu của bà sao? Bọn họ đã hứa sẽ không lấy tiền của bà nữa mà."

"Hừ, hai đứa nó chỉ biết có chúng nó, có để bà già này vào mắt đâu."

Lưu Diệp Minh đau lòng cho bà, cũng tức giận hai người kia dám lừa mình lấy cả tiền của bà. Suy đi tính lại, vẫn là một lần nữa đưa ra đề xuất: "Bà ơi, bà lên đây ở với con đi bà."

Bà Lưu im lặng một hồi, sau đó trầm mặc: "Diệp Diệp à, con cũng biết là ta không thể đi mà. Ta đi rồi thì đất đai của con ở đây, chú thím con sẽ không từ thủ đoạt là cướp lấy. Đó là ba mẹ để lại cho con."

Lưu Diệp Minh khi đưa ra lời đề xuất này, cũng không hay vọng gì nhiều.

Lưu Diệp Minh từ khi hiểu chuyện, chỉ biết mặt bố mẹ qua lời kể và tấm hình thờ kia.

Bà Lưu một tay nuôi hắn từ nhỏ đến lớn, giờ bà đã cao tuổi, không thể làm việc, mà Lưu Diệp Minh trước khi nổi tiếng, đành để bà cho người chú chăm sóc. Nhưng người nhà Lưu Thịnh không khác gì là động vật hút máu người mà.

Thân làm con cháu, mà lại đòi tiền nhà từ bà Lưu. Khi Lưu Diệp Minh biết chuyện, liền gây nhau với bọn họ. Người thất học không hiểu đạo lí, làm sao cãi lại với Lưu Diệp Minh một bụng văn hóa. Chỉ đành hứa không lấy tiền hưu của bà nữa.

Nhưng hiện tại thì sao, đã bao nhiêu lần vẫn như thế. Lúc đầu, hắn chỉ gợi số ít để lo cho bà Lưu. Hạ Nghệ lại mắng chồng, bắt phải đưa thêm, viện cớ người già cần dùng nhiều tiền.

Hôm nọ, Lưu Diệp Minh có lịch quay gần nhà, tiện đường ghé về thăm, lại trông thấy một màn chấn kinh. Lưu Thịnh cùng mấy người bạn ngồi lại đánh bài, thua biết bao nhiêu là tiền. Hạ Nghệ thì đưa theo hai đứa con mua sắm đủ kiểu, tiêu xài hoang phí xa xỉ.

Bà Lưu thấy cháu về, vừa mừng vừa đau lòng.

"Diệp Diệp, suy nghĩ gì mà trầm tư vậy?"

Lưu Diệp Minh được kéo về thực tại: "Không có gì, phân đoạn tiếp theo là cảnh anh đấm tôi phải không?"

Trần Đình Y ánh mắt khẽ tối lại quay đi. Lưu Diệp Minh không hiểu chuyện gì, chỉ thấy Trần Đình Y cùng đạo diễn Lí Chí Linh nói gì đó, nhưng có vẻ ông ta không đồng ý mà lắc đầu.

Hạ Lâm một lần nữa tóm chặt cổ áo Lí Huệ Gia: "Lí Huệ Gia, tôi nói cho cậu biết, cậu và tôi từ nay không còn là bạn bè nữa."

Lí Huệ Gia nhếch mép cười đầy vẻ khinh bỉ: "Cậu nghĩ trước nay chúng ta là bạn à?"

Hạ Lâm kinh ngạc nhìn Lí Huệ Gia, bọn họ từ bé đến lớn đều ở cùng nhau, Kiều Nhi thích Lí Huệ Gia, y liền một lòng tác thành cho hai người. Y chưa từng giành bất cứ thứ gì của hắn, vậy mà bây giờ người anh em hơn hai mươi năm qua lại nói ra những lời này.

"Tôi chưa từng xem cậu là bạn, một chút cũng chưa từng."

Lí Huệ Gia nhấn mạnh từng chữ, vừa dứt lời liền thấy một bàn tay giơ lên cao sắp hạ xuống, theo phản xạ liền nhắm mắt lại.

"CUT. Trần Đình Y, làm sao vậy?"

"Xin lỗi"

Lưu Diệp Minh mở mắt, không ngờ Trần Đình Y lại bị đạo diễn nhắc nhở. Y luôn là người rất kính nghiệp, trừ những phân cảnh khó hoặc tình huống ngoài ý muốn thì rất ít khi bị tuột khỏi vai diễn hay mắc lỗi.

Lưu Diệp Minh đen mặt, chân mày có chút giật giật, nở một nụ cười đầy tức giận: "Ảnh đế Trần, anh vẫn ổn chứ, có phải vẫn là anh không?"

Trần Đình Y cười tươi đáp lại: "Tôi vẫn là tôi."

"Tôi phỉ, anh bị NG bao nhiêu lần rồi đấy, anh chỉ cần đánh tôi một cái là được thôi mà."

Trần Đình Y tâm tình phức tạp, y không nỡ xuống tay. Sau một hồi suy nghĩ, vẫn là thở dài một hơi: "Vậy lát nữa thiệt thòi cho cậu rồi."

Lưu Diệp Minh thấy lạ, đời trước quay cảnh này rất suôn sẻ, Trần Đình Y là người chuyên nghiệp, từ lúc vung tay lên cho đến lúc hạ xuống, lực đạo khống chế rất tốt, nhìn qua thì có vẻ như là đánh rất đau, nhưng Lưu Diệp Minh chỉ cần nương theo đó quay đầu cùng lúc.

Sau khi xem lại cảnh, Lưu Diệp Minh tỏ vẻ không hài lòng, nói với Lí Chí Linh cùng Trần Đình Y: "Có thể quay lại không? Một lần thôi, tôi muốn có hiệu ứng tốt hơn."

Lí Chí Linh do dự vài giây cũng gật đầu. Trước khi máy chạy, Lưu Diệp Minh hướng Trần Đình Y: "Trần lão sư, lát nữa anh cứ vung tay tát thật mạnh đi, đừng khống chế lực, tôi tự có cách "

Trần Đình Y có chút khó hiểu, lại thấy vẻ nghiêm túc này cũng đồng ý. Nhưng cả đoàn phim đều không ngờ rằng tiếng "Chát" thật to vang lên. Cả đoàn đều chấn kinh, Trần Đình Y nhìn người đối diện hưởng trọn cú tát vừa rồi, mất đà lùi ra sau vài bước, một bên má sưng đỏ lộ rõ dấu tay.

Lưu Diệp Minh cần túi chườm mà Tào Cận đưa cho, cười tươi bảo không sao, cũng may đó là phân cảnh cuối. Sau khi lên sóng tập đấy, lượng người xem tăng cao, cả hai người đều thu thêm về một lượng fan đông đảo.

Vây mà đời này, Trần Đình Y chỉ vung lên nhưng lại không chịu hạ xuống, phải quay lại hai lần.

"Trần lão sư, anh cứ đánh mạnh đi, đừng khống chế lực đạo, tôi tự có cách của mình."

Nét mặt của Trần Đình Y đen lại, hơi dại ra một chút.

Trần Đình Y lần thứ ba vung tay, lần này thật sự là đánh trúng Lưu Diệp Minh. Lưu Diệp Minh bất ngờ, lực đạo này chẳng phải là nhẹ hơn với đời trước sao?

"Cảnh đấy được không đạo diễn Lí?".

"Tốt lắm, rất hay."

"Vậy không cần quay lại nữa, cũng không còn sớm nữa rồi, cảnh cuối là quay lúc mặt trời lặn, nhưng vừa nãy bị tôi làm chậm trễ, thật xin lỗi."

Đạo diễn Lia xua tay bảo không sao.

"Vậy để chuộc lỗi, bữa ăn đêm nay tôi mời."

Trong khi mọi người hoan hô, Trần Đình Y nhìn Lưu Diệp Minh, đưa tay chạm vào bên má hắn.

Lưu Diệp Minh giật mình rụt lại. Trần Đình Y cười: "Vừa nãy mạnh tay với cậu rồi, đau không?"



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK