Lưu Diệp Minh thở dài: “Anh Cận bị anh Chí Vân kéo đi rồi.”
Trần Đình Y nghe vậy khẽ nhướng mày, sau đó không muốn nhắc đến nữa. Lưu Diệp Minh đưa tay cầm ly nước cam, uống vài hớp mới đứa ánh mắt tò mò sang Trần Đình Y, cố gắng hạ thấp giọng hỏi: “Anh ơi, anh Chí Vân đã làm gì để anh Cận phải tránh né như vậy?”
Trần Đình Y nhìn ánh mắt hóng hớt chuyện vui này của Lưu Diệp Minh, bật cười nói: “Em muốn biết lắm sao? Tào Cận không kể em nghe à.”
Lưu Diệp Minh lắc đầu: “Không có kể, lúc trước em hay nghe anh Cận gọi anh Chí Vân là anh Lí. Thấy quan hệ bọn họ có vẻ tốt lắm. Không hiểu sao mấy năm gần đây, anh Cận mỗi lần nghe đến tên Chí Vân đều chán ghét ra mặt.”
Trần Đình Y sửa lại tư thế ngồi, hai người đối mặt với nhau. Y đưa mắt nhìn quanh phòng, thấy không ai chú ý đến khu vực này mới thấp giọng nói: “Chí Vân làm chuyện có lỗi với Tào Cận. Anh khi đó cũng không rõ, nhưng nếu xét ra thì chắc anh cũng là đồng lõa đi.”
Lưu Diệp Minh trợn mắt, há miệng ngạc nhiên: “Anh cũng làm chuyện có lỗi với anh Cận?”
Trần Đình Y gật gật đầu, giải thích: “Năm đó anh không nghĩ Chí Vân làm ra hành động đó, nếu anh biết sẽ không đứng im mặc kệ cậu ta.”
Lưu Diệp Minh hiện tại không rõ bản thân hai mắt sáng quắc, cái tính hóng chuyện của hắn lại trỗi dậy. Trần Đình Y hé miệng định nói gì đó, Lưu Diệp Minh cũng bắt đầu tập trung lắng nghe.
Trần Đình Y bật cười nói: “Em… sao lại thích hóng chuyện như thế hả?”
Lưu Diệp Minh bị lời này làm cho câm nín, lát sau mới biết bản thân bị Trần Đình Y trêu chọc, mới phản ứng lại đen mặt: “Anh cũng hóng chuyện vậy. Acc phụ của anh chẳng phải cũng dùng để hóng hớt sao.”
Trần Đình Y: “Acc phụ đó anh dùng để theo doic em thôi.”
Lưu Diệp Minh ánh mắt giả vờ nghi ngờ: “Còn thêm bạn với quản trị viên fan của em. Đừng tưởng em không biết sự cố ở sân bay lần đó. Em ấy đã kể với em rằng anh tìm em ấy hỏi chuyện rồi.”
Cả hai nói sang chuyện khác, ăn ý không nhắc đến chuyện của Tào Cận và Chí Vân nữa.
Ở một bên khác, Tào Cận bị Chí Vân réo gọi về công ty. Vào phòng hợp, Tào Cận hậm hực đập túi đồ lên bàn: “Anh gọi tôi về công ty gấp như vậy làm gì? Tốt nhất là có chuyện quan trọng, bằng không tôi liều mình với anh.”
Chí Vân cau mày, nhẫn nhịn nói: “Em không thể dịu dàng được với anh sao?”
Tào Cận kìm nén lửa giận: “Nói.”
Chí Vân thở dài đầy bất lực: " Không bao lâu nữa “diễn viên tài năng” kết thúc ghi hình. Top 10 người xuất sắc sẽ kí hợp đồng với công ty. Phía phòng nhân sự muốn hỏi xem em có thể dẫn dắt vài người không? Làm quản lí cũng được, đại diện phát ngôn cũng được."
Tào Cận xua tay: “Không nhận. Tôi hiện tại chỉ làm việc với mình Diệp Minh thôi. Về sau nếu muốn, tôi sẽ tự mình đào tạo.”
Tào Cận mới rời đi, nhưng Chí Vân đã vội kéo lại: “Em không muốn nhận vì không có thời gian, hay không nhận vì anh thông báo chuyện này cho em?”
Tào Cận quay lại, nhìn xuống bàn tay đang nắm cổ tay mình: “Không vì gì cả, tôi hiện tại không muốn thôi.”
Chí Vân hai mắt đầy khổ sở: “Tại sao em luôn phải lạnh nhạt với anh như vậy chứ hả?”
Tào Cận xoay cả người lại, nhìn thẳng vào mắt Chí Vân, mỉm cười hỏi lại: “Ừ ha, tại sao nhỉ?”
Nói rồi rút tay mình ra khỏi tay đối phương, không để Chí Vân kịp nói gì đã rời đi.
Tào Cận bước nhanh vào thang máy, cửa thang máy vừa đóng lại, hai chân tựa hồ mất hết sức lực, cậu tựa lưng mình ra phía sau. Ngẩng đầu nhìn ánh đèn chói rọi trên nóc thang máy.
Chí Vân đứng bất động trong phòng hợp, qua vài giây sau một tiếng “chát” vang lên. Gã tự đánh bản thân mình, năm lần bảy lượt phạm sai lầm rồi cầu xin tha thứ. Đến khi Tào Cận tuyệt tình dứt khoát mới phát hiện bản thân đã đánh mất đi thứ quý giá.
Tào Cận về lại trường quay, nét mặt không giấu nổi sự khó chịu trong lòng. Lưu Diệp Minh vội vàng hỏi: “Anh Cận có chuyện gì sao?”
Tào Cận liếc nhìn Trần Đình Y, lại liên tưởng đến Chí Vân trong lòng càng thêm bực bội mà móc mỉa: “Ra đường không cẩn thận bị chó sủa vài tiếng thôi.”
Trần Đình Y im lặng, thầm cười trong lòng. Lưu Diệp Minh ngơ ngác vẫn không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Lưu Diệp Minh kéo Trần Đình Y, khiến y hơi nghiêng người về phía mình, nhỏ giọng thì thầm vào tai y: “Anh Cận là đang chửi anh Chí Vân là chó sao?”
Trần Đình Y mỉm cười: “Diệp Diệp thật thông minh.”
Điện thoại Trần Đình Y vang lên, nhìn thấy người gọi đến là ai, Trần Đình Y trước khi nghe máy đã nói: “Tào Cận phiền cậu đưa Diệp Diệp về công ty trước. Tôi có việc ra ngoài lát sẽ về công ty sau.”
Hôm nay ghi hình xong sớm, Lưu Diệp Minh đã kí hợp đồng với Hướng Thiên, còn có một bản hợp đồng đặc biệt khác nữa mà hắn không biết, nên giờ đây Trần Đình Y muốn Lưu Diệp Minh lui tới công ty nhiều hơn, cốt cũng là để quen với công việc.
Trần Đình Y lừa Lưu Diệp Minh kí giấy chuyển nhượng toàn bộ số cổ phần của Hướng Thiên, cũng như quyền sở hữu công ty và căn nhà hiện tại. Nếu Lưu Diệp Minh không muốn quản lí, y sẽ thay mặt đứng ra điều hành. Lưu Diệp Minh chỉ việc đóng phim hoặc ở nhà nghỉ ngơi, tiền hàng tháng sẽ chuyển toàn bộ vào thẻ hắn.
Trần Đình Y tự chặt đứt đường lui cho mình, không hề suy tính đến rủi ro liệu Lưu Diệp Minh có phản bội mình hay không. Y không tin sẽ có việc đó xảy ra, nhưng nếu có chuyện đó thì cũng là do bản thân y không đủ tốt để giữ trái tim Lưu Diệp Minh. Trần Đình Y vì yêu mà điên rồi.
Tào Cận đưa Lưu Diệp Minh về đến nhà, bản thân cũng có vẻ muốn nấn ná lại thêm chút nữa, nhưng vì sợ bản thân sẽ ảnh hưởng đến Lưu Diệp Minh nên đành ra về. Lưu Diệp Minh cũng bảo Tào Cận ở lại thêm lát nữa nhưng bị từ chối.
Không bao lâu sau thì Trần Đình Y cũng về đến nhà. Y lao đến ôm chằm lấy Lưu Diệp Minh, đem đầu mình vùi vào cổ hắn mà cọ cọ. Lưu Diệp Minh vòng tay ra sau vỗ vỗ đầu con mèo lớn này: “Có chuyện gì vậy?”
Trần Đình Y ngẩng đầu cười vui vẻ với Lưu Diệp Minh: “Anh vừa hay tin em được đề cử trong lễ trao giải cuối năm nay rồi đó. Hạng mục nam diễn viên chính được yêu thích nhất.”
Lưu Diệp Minh nghe tin này, vui mừng quay phắc đầu nhìn Trần Đình Y, sau đó lại nhớ ra gì mà hỏi: “Vậy còn anh thì sao? Anh có trong đề cử không?”
Trần Đình Y: “Anh có trong đề cử, nhưng mà không quan trọng. Đây là giải thưởng lớn, lần đầu tiên được tổ chức, em nhất định sẽ thắng giải lần này.”
Lưu Diệp Minh thấy Trần Đình Y không quan tâm bản thân mình, mà chỉ nghỉ đến việc hắn có trong đề cử đã vui vẻ như vậy rồi. Lưu Diệp Minh rướn người hôn một cái lên má y nói: “Anh sẽ nhận được giải.”
Trần Đình Y lắc lắc đầu: “Em nhận được giải, anh nhận được em.”
Lưu Diệp Minh trong mắt đầy vui vẻ: “Vậy nếu em không nhận được giải thì sao?”
Trần Đình Y lộ ra vẻ nguy hiểm, thấp giọng nói: “Anh đem mình làm giải thưởng cho em.”
Lưu Diệp Minh vỗ vai y một cái: “Cái giải này chắc em phải nhận cả đời rồi.”
Trần Đình Y lại hôn vào môi Lưu Diệp Minh thêm vài cái nữa: “Anh tặng em cả cuộc đời cũng chưa đủ.”