Đại Đồng vẫn còn loay hoay trong bếp, Văn Tú Anh ngồi ở phòng khách nghe Du Lập Ngư la hét nửa ngày trời thì phát phiền. Văn Tú Anh ngồi dưới lầu dũa móng tay, mất kiên nhẫn đập thẳng cây dũa lên bàn. Cô bật dậy không nói tiếng nào một phát đi thẳng lên lầu.
Du Lập Ngư vẫn còn đang điên cuồng la hét thì đột nhiên cửa phòng bật mở ra một cái rầm, khiến ả ta giật mình nuốt ngược lời muốn gào lên vào trong. Văn Tú Anh mặt mày dữ tợn, chỉ thẳng mặt Du Lập Ngư: “Cô, câm miệng lại cho bà, còn la hét nữa bà đây đem cô tống ra ngoài cho đám nhà báo.”
Du Lập Ngư câm lặng không dám lên tiếng nữa. Đại Đồng vừa hay bưng cơm từ ngoài di vào, vẻ mặt lạnh tanh: “Ăn cơm.”
So với Văn Tú Anh miệng lưỡi hung ác, Du Lập Ngư lại sợ Đại Đồng hơn. Nó không chửi người, cũng không hạ thủ đánh người, nhưng khí chất trên người luôn khiến người khác phải kiêng dè. Mấy ngày này Du Lập Ngư vẫn luôn tự hoài nghi, vì sao hôm đó bản thân lại có can đảm kêu Đại Đồng xách vali cho mình.
Du Lập Ngư sợ rụt người lại, kiên dè lên tiếng: “Khi nào tôi được ra ngoài?”
Văn Tú Anh đáp lại: “Ông chủ bảo bọn tôi quan tâm cô đặc biệt chút, sợ cô ra ngoài bị người ta hại. Chuyện cô làm, giờ mọi người đều đang truy lùng cô đấy.”
Du Lập Ngư có chút phản kháng: “Nhưng tôi chỉ cần ra nước ngoài là sẽ không sao mà…”
Khóe môi Văn Tú Anh hơi giật giật, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị một tiếng động thật lớn dọa giật mình. Đại Đồng đá cánh cửa đập thẳng vào tường, xác định cánh cửa đã hỏng, nó lạnh lùng chỉ ra bên ngoài: “Cút đi.”
Du Lập Ngư sợ hãi đến thân thể cứng đờ, ả ta vốn muốn làm loạn để được ra ngoài, với kiện có sự bảo vệ của hai người này, nhưng khí thế bức người của Đại Đồng khiến ả ta không dám ho he muốn ra ngoài nữa.
Văn Tú Anh buồn cười nói: “Chẳng phải muốn ra ngoài sao? Cậu ta cho cô đi kìa, mau đi đi.”
Du Lập Ngư sợ hãi, lại không dám biểu hiện ra ngoài, ả ta nằm vật ra giường dùng chăn chùm kín người mình lại: “Nếu Nghị tổng đã muốn tôi ở đây, vậy thì tôi miễn cưỡng vậy.”
Văn Tú Anh ghét bỏ nhìn ả ta rồi đi ra ngoài, Đại Đồng cũng theo sau, trước khi rời đi không quên nói: “Vừa nãy cho cô cơ hội cô không đi. Từ giờ trở đi cô còn ồn ào, tôi cắt lưỡi cô.” Đại Đồng chỉ thấy tấm chăn khẽ động, sau đó liền nằm im bất động.
Xuống dưới nhà, Văn Tú Anh nhìn Đại Đồng, cười châm chọc: “Không nghĩ đến cậu hung dữ như vậy, khiến con gái người ta sợ hãi rồi kìa.”
Đại Đồng nhướng mày: “Chẳng phải chị bảo cô ta ồn ào à?”
Văn Tú Anh nghe thế, liền cười tươi hơn: “Cậu là vì tôi nên mới hung dữ với cô ta sao?”
Đại Đồng liếc mắt nhìn Văn Tú Anh ánh mắt đầy khinh bỉ, nhưng đôi tai đỏ ửng đã bán đứng chủ nhân mình: “Tôi thấy cô ta phiền. Phải rồi, mấy ngày nay chị không đến công ty, không sợ Nghị Úy phát hiện sao?”
Văn Tú Anh phất phất tay: “Dù sao tôi cũng chỉ là một nhân viên bình thường mà thôi, có nghĩ cũng không quan trọng với Nghị Úy.”
Đại Đồng thở dài, thả lỏng hai vai: “Anh Diệp kêu chúng ta mang Lập Ngư về đây, nhất định về sau sẽ cần tới. Tốt nhất đừng để cô ta làm loạn. Cô ta còn ồn ào, trực tiếp bịt miệng lại.”
…****************…
Mấy ngày tiếp theo, thời điểm vào mùa xuân cũng chỉ còn hơn một tháng, Trần Đình Y mở ra cuộc hợp cuối năm nhầm thông báo về việc Huóng Thiên sẽ thoát khỏi vòng an toàn, không chỉ là kí hợp đồng quản lí các nghệ sĩ không thôi. Trần Đình Y muốn mở nền tảng livestream dành cho những ai muốn theo đuổi con đường streamer. Mở lớp dạy và đào tạo diễn viên, ca sĩ, nghệ sĩ…
Trần Đình Y lên kế hoạch chi tiết sau đó thì vứt sang cho Chí Vân. Khi nhận bản kế hoạch, việc đầu tiên Chí Vân làm là gọi điện thoại cho bạn chí cốt của mình, dùng những lời lẽ hoa mỹ nhất, tình cảm nhất mà khi lên sóng truyền hình sẽ là một tràn dài 'bíp bíp, bíp bíp…"
Trần Đình Y tắt âm lượng để sang một bên, mặc kệ Chí Vân bên kia không biết chuyện Trần Đình Y không nghe gì mà vẫn chửi đến sảng khoái, lúc nhận ra có gì đó sai sai, Chí Vân càng bực bội hơn, dứt khoát tắt máy.
Lưu Diệp Minh nhìn Trần Đình Y bật cười: “Anh làm vậy không sợ anh Chí Vân tức đến hộc máu à?”
Trần Đình Y: “Mặc kệ cậu ta, cũng không chết được đâu. Thời gian trước cậu ta cũng rảnh rỗi quá rồi, giờ cho cậu ta chút việc thôi.”
Lưu Diệp Minh liếc xéo Trần Đình Y, cổ họng hừ hừ vài tiếng: “Một chút của anh đây á hả?”
Trần Đình Y đáy mắt tràn ngập sự nuông chiều, kéo Lưu Diệp Minh đang đứng trước mặt lại gần mình một chút. Y ngồi trên ghế, vòng tay ôm eo Lưu Diệp Minh, đem mặt chôn vào bụng hắn mà cọ qua cọ lại. Lưu Diệp Minh liếc nhìn cái đầu lắc lư ấy, liền lập tức liên tưởng đến chú cun con hay làm nũng mà mình hay xem trên mạng. Buộc miệng nói ra: “Anh như cún con vậy.”
Trần Đình Y nghe vậy, đột nhiên ngửa đầu nhìn bé cưng của mình: “Hử?”
Lưu Diệp Minh: “Hả?”
Trần Đình Y tự dưng bày ra vẻ mặt oan ức: “Em chửi anh là chó.”
Lưu Diệp Minh: “…”
Lưu Diệp Minh gõ thẳng vào đỉnh đầu Trần Đình Y, cao giọng nói: “Em chỉ nói anh giống thôi mà.”
Trần Đình Y: “Khác gì nhau sao?”
Lưu Diệp Minh: “…”
Trần Đình Y: “…”
Ngoài cửa: “Cốc cốc.”
Tác giả:
Đình Đình là chó của Diệp Diệp. Tào Cận chửi Chí Vân là chó. Đôi bạn thân này đều là chó… của em người yêu.