Chỉ là có hai thứ Lưu Diệp Minh không ngờ đến, là Hạ Nghệ sẽ đem chuyện tình cảm của mình và Trần Đình Y phanh phui. Thứ hai là Đại Đồng dùng mạng sống của mình làm đòn cuối cùng đốn gục Nghị Úy.
Tuy ngoài dự liệu, nhưng cả hai chuyện này đều không đủ to lớn để làm chệch đi dự định ban đầu của Lưu Diệp Minh.
Nghị Úy coi như đã hiểu toàn bộ. Từ trước đến nay người lão ta đối đầu tưởng chừng là Trần Đình Y, nhưng thật ra lại chính là Lưu Diệp Minh. Hắn ta từng bước đẩy lão rơi vào chính cái bẫy của mình tạo ra. Để lão ta tưởng bản thân là thợ săn, nhưng hóa ra mới chính là chú chim rơi vào tầm ngắm.
Nghị Úy khẽ cau mày: “Vì sao không nhắc đến Lưu Thịnh, cuối cùng ông ta đang ở đâu?”
Trần Đình Y môi vẫn giữ độ cong: “Lưu Thịnh không ở trong tay bọn tôi. Ông ta hữu dụng, nhưng là đối với người khác. Chắc ông không biết Lưu Thịnh chán ghét Diệp Diệp đi nữa, vẫn sẽ không nỡ ra tay với Diệp Diệp nhỉ.”
Nghị Úy hừ một tiếng: “Lưu Diệp Minh đúng là xảo quyệt.”
Trần Đình Y khẽ cau mày: “Ông đừng dùng từ xảo quyệt để nói về em ấy. Diệp Diệp trước nay chỉ động hại ai sao? Em ấy từng mang ai ra làm đá lót đường hay sao? Em ấy chỉ đang phòng thủ mà thôi. Người khác đối với em Diệp Diệp, em ấy sẽ toàn tâm đối lại. Người khác có ý hại em ấy, em ấy cũng không thể để yên cho mình bị tính kế.”
Nghị Úy nghe vậy, im lặng rất lâu. Ánh mắt đã có nhiều phần buông bỏ, nhỏ giọng hỏi: “Hạo Kì… như thế nào rồi?”
Trần Đình Y bình thản thốt ra: “Đã chết rồi.”
Nghị Úy trợn to mắt kinh ngạc, kích động: “Sao lại như vậy chứ?”
Trần Đình Y cười chế giễu: “Nghị Úy, ông còn không rõ sao? Ông tung ra danh sách những nạn nhân mại dâm của ông hòng kéo theo họ cùng xuống nước. Không lẽ không nghĩ đến chuyện Hạo Kì sẽ tự sát? Ngay từ đầu ông không tin tưởng cậu ta, nên chưa từng tiết lộ bất cứ kế hoạch nào với cậu ta cả. Ông lợi dụng Hạo Kì, để biết tình hình của bọn tôi như thế nào. Giờ đây Hạo Kì vì ông mà chết, ông còn giả vờ đau thương sao?”
Trần Đình Y: “Hạo Kì để lại cho ông lá thư, nhưng xem ra tôi không thể giao nó cho ông rồi. Dù sao ông đọc hay không đều không quan trọng. Chỉ là tôi muốn thay mặt cậu ta hỏi ông một câu. Nghị Úy, ông đến giờ phút này, ông đã từng yêu Hạo Kì không?”
Nghị Úy vẫn im lặng không nói gì.
Trần Đình Y hạ thấp giọng: “Nghị Úy, cả cuộc đời ông toan tính đủ đường. Tiền tài, danh vọng, địa vị, quyền lực đều đã từng nắm trong tay. Bây giờ lại phải dùng quãng đời còn lại sau song sắt… Ông cam lòng sao?Dù sao thì vợ ông vì ông mà không còn, Hạo Kì cũng vì ông mà chết, ông xứng với hai người đó sao?”
Nói rồi Trần Đình Y rời đi, Nghị Úy được đưa về phòng giam. Cả một đường lão vẫn im lặng không nói gì. Không ai biết lão ta nghĩ gì. Lại ngờ tối đó, trong trại tạm giam được một phen náo động, một nghi phạm đã tự tử bằng cách cắt vào động mạch chủ ở cổ.Sự việc gây xôn xao dư luận một thời gian rất dài. Đến khi Lưu Diệp Minh biết chuyện thì đã ở nước ngoài rồi. Chỉ là câu hỏi mà Hạo Kì đã cố hỏi nhiều năm như vĩnh viễn cũng không thể nghe được đáp án.
Khi hay tin Nghị Úy tự sát, Chí Vân liền biết Trần Đình Y đã triệt hạ đánh vỡ toàn bộ lớp phòng bị tâm lí cuối cùng của Nghị Úy. Lưu Diệp Minh có tính toán thế nào đi nữa, cũng không thể tuyệt tình dứt khoát như Trần Đình Y. Nghị Úy đã nhiều lần cho Lưu Diệp Minh ăn khổ, thì tất nhiên Trần Đình Y sẽ không thể để lão ta chỉ đơn giản sống sau song sắt.
Cả đời Nghị Úy trải qua như giấc mộng xuân, đến khi tỉnh lại mới biết tất cả đều là hư ảo. Trở về thực tại, xung quanh đã chẳng còn ai. Người yêu lão nhất, người lão yêu nhất đều không bên cạnh…
…****************…
Trước khi Trần Đình Y rời đi, cũng không quên quay đầu nhìn lại trại tạm giam, trong lòng y thầm nghĩ: “Xem ra bản thân mình biết đâu được cũng khá thích hợp ở đây.” Y lấy từ trong túi quần ra một lá thư nguyên vẹn, sau đó không hề do dự mà đốt đi. Tàn tro theo gió thổi mà bay mất, trên mặt đất chỉ còn lại cát bụi. Trần Đình Y thở dài, rồi lái xe rời khỏi nơi chứa đầy tội ác của loài người.
Điện thoại y vang lên tiếng thông báo, mở ra xem thì thấy là Chí Vân đăng bài, trên bài viết là đoạn clip Tào Cận cùng một người nữa cùng nhau chơi game, có thể thấy rõ ràng còn là phát trực tiếp. Tào Cận trong clip hét lớn giận dỗi: “Hạo Kì, con mẹ nó cậu bắn tôi nãy giờ đấy. Cậu ‘bíp…bíp…bíp’”
Giọng Hạo Kì vang lên: “Mọi người nhìn xem quản lí Tào trình chơi game không bằng tôi, giờ còn mắng tôi.”
Trần Đình Y tắt điện thoại lái xe rời đi.
…****************…
Lưu Diệp Minh ngồi trong nhà, không rõ vì sao trái tim bên ngực trái chợt hẫng đi một nhịp. Hắn mỉm cười nói: “Bà nội con về đây, sau khi du lịch về còn lại ghé thăm bà.”
Bà nội Lưu mỉm cười gật đầu: “Được, con cùng Đình Đình đi chơi phải thật vui vẻ.”
Lưu Diệp Minh hiếm khi kích động như hôm nay, hắn vội lao ra khỏi nhà. Đứng từ xa đã trông thấy Trần Đình Y vừa bước xuống xe cũng đang nhìn mình. Y lấy từ sau lưng lấy ra que kem mát lạnh. Lưu Diệp Minh ý cười càng sâu hơn, ba bước đi đổi thành một bước chạy. Rất nhanh đến trước mặt Trần Đình Y, không nói lời nào đã lao vào ôm cổ y. Trần Đình Y một tay cầm que kem, tay còn lại ôm Lưu Diệp Minh hơi nhấc bổng người lên. Hạnh phúc ngập tràn trong ánh mắt: “Nhớ anh sao?”
Lưu Diệp Minh vẫn không buông cổ y ra, mỉm cười sáng lạng: “Không biết sao hôm nay đặc biệt nhớ anh.”
Trần Đình Y đưa kem đến trước mặt Lưu Diệp Minh: “Mua cho em.”
Lưu Diệp Minh nhận lấy cây kem trong tay Trần Đình Y.
Như trở lại những ngày xưa đó, anh trai nhỏ Đình Đình mang kem đến cho em trai nhỏ Diệp Diệp. Giọng non nớt nhưng lại tràn đầy nuông chiều: “Mua cho em.”
Hoàn