Những tấm ảnh tiếp theo là hình cô bé tham gia các hoạt động của trường lớp, có thời điểm ôn thi, và tốt nghiệp. Nụ cười ngây thơ giờ có thêm vài phần tự hào. Trong mắt đều là sự kiên định cùng hi vọng cho một tươi lai tương sáng.
Lật từng trang một, mỗi một tấm hình phía sau, cô bé ấy lại càng lớn thêm một chút. Đến giữ cuốn album, cô bé ấy đã mặc trên mình bộ áo cưới trắng tinh lộng lẫy. Ánh mắt cô bé long lanh tràn ngập hạnh phúc, nhìn người đàn ông đang si tình trao nhẫn cưới.
Rồi đến khi cô bé ấy lên chức làm mẹ, nụ cười hạnh phúc khi nhìn thấy bé con mình mang nặng chín tháng được chào đời. Một thiên thần nhỏ nằm cạnh cô bé, như thể cảm nhận được hơi ấm của mẹ mà thích thú cười.
Lật đến những trang cuối cùng, từ những tấm ảnh một nhà ba người, giờ đây có thêm sự xuất hiện của một cậu bé khác. Có khoảng khắc hai cậu bé ấy cùng nhau đùa nghịch chạy khắp sân nhà. Có những lúc người kia trêu chọc người còn lại đến khóc đầy giận dỗi.
Những tấm hình này, với người khác có thể chỉ là những tấm hình bình thường, nhưng với Lưu Diệp Minh đó lại như những thước phim kí ức mà hắn vẫn luôn nhớ mãi. Đây giống như cuốn nhật kí ghi chép lại toàn bộ cuộc đời của Trần Tường Vân vậy.
Nơi ngực trái khẽ nhói lên từng cơn, hốc mắt đã đầy ựng nước, chỉ sợ Lưu Diệp Minh chớp mắt một cái, sẽ không kìm được mà rơi ra. Lưu Diệp Minh nhẹ nhàng nở nụ cười chua xót, tay vuốt nhẹ tấm hình một nhà bốn người: “Ba, mẹ, Tinh Tinh… con rất nhớ mọi người. Con muốn về nhà.”
Đã trôi qua bao nhiêu năm rồi, Lưu Diệp Minh vẫn luôn lạc lõng, vô định. Cố gắng tìm kím một thứ gì đó những mãi vẫn không thể tìm thấy được. Hoặc ngay cả bản thân Lưu Diệp Minh cũng không rõ thứ mình tìm là gì. Chỉ đến khi nhìn thấy cuốn album này, hắn mới rõ ràng bản thân muốn tìm thứ gì. Lưu Diệp Minh muốn về nhà, về cái nơi chất chứa khoảng thời gian êm ả tươi đẹp nhất. Mặc kệ bây giờ nơi đó có trở nên hoang tàn hay không, thì Lưu Diệp Minh vẫn muốn được một lần cùng Tinh Tinh và Trần Đình Y trở về nơi đó.
Sau khi Trần Tinh Tinh rời đi, Lưu Diệp Minh được bà nội Lưu đón về, tuy hai nhà cách nhau rất gần. Nhưng Lưu Diệp Minh vẫn mãi không có can đảm bước vào đó, chỉ có thể từ bên cửa sổ phòng mình nhìn về phía ngôi nhà ngày một điêu tàn. Mãi đến khi Lưu Diệp Minh rời quê lên thành phố, cũng không còn thường xuyên nhìn nó nữa.
Những giọt nước mắt cố nén giờ đây tựa hồ mất đi vật cản, từng giọt rơi xuống không thể ngưng lại được. Trần Đình Y bên ngoài cách cửa, nghe được tiếng nức nở tê dại, cũng chỉ có thể thở dài rời đi. Y biết rõ vào thời điểm này, Lưu Diệp Minh cần được ở một mình. Y không muốn Lưu Diệp Minh vì mình xuất hiện mà giấu nhẹm đi sự đau khổ vì nhớ người thân.
Thấy Trần Đình Y đi xuống, La Hạnh Tư hỏi: “Thằng bé sao rồi?”
Trần Đình Y ngước mắt nhìn lên lầu, sau đó lắc đầu.
La Hạnh Tư có điểm lo lặng, vội vàng nói: “Mẹ lên nhìn thằng bé.”
Trần Đình Y ngăn lại: “Mẹ cứ để em ấy một mình đi. Đừng làm phiền em ấy vào lúc này.”
Trần Đình Hạo cũng tán đồng: “Đúng vậy, Diệp Diệp nhất định là đang nhớ Tường Vân và Lâm Thành đi.”
Trần Đình Y như nhớ ra gì đó hỏi: “Phải rồi, sao ba lại có cuốn album ảnh đó vậy?”
Trần Đình Hạo nhìn La Hạnh Tư, thấy vợ mình tỏ ý không muốn nói, lúc này mới bât lực trả lời:" Căn nhà lúc trước của chị họ con ở đã bỏ hoang nhiều năm rồi, giờ nó hoang xơ điêu tàng lắm. Mẹ con muốn tu sửa lại, ba mẹ đến xem thử còn kỉ vật nào không. Không ngờ lại tìm được cuốn album này. Ba nghĩ thay vì giữ nó bên người, không bằng đưa cho Diệp Diệp. Dù sao trong chúng ta, thằng bé nên là người đầu tiên biết về nó…"
La Hạnh Tư lên tiếng có chút tiếc nuối: “Mẹ lúc đầu định đưa cho Tinh Tinh trước, nhưng lại không thể liên lạc được. Nhà họ Vũ cũng không tốt lành gì, mẹ càng không muốn thông qua nhà họ.”
Vừa dứt lời trên tầng truyền đến tiếng chạy bình bịch, Trần Đình Y theo phản xạ tiến thật nhanh đến cạnh Lưu Diệp Minh, vừa khéo tóm được cánh tay hắn tránh để bé cưng của mình trượt ngã.
Ba mẹ Trần thấy Lưu Diệp Minh vội vàng đến suýt nữa thì ngã ra sàn, lo lắng hỏi: “Con có sao không? Sao lại chạy nhanh như vậy? Có chuyện gì sao?”
Đôi mắt Lưu Diệp Minh vẫn còn hơi đỏ vì khóc, nhưng không còn đau khổ nữa mà thay vào đó là sự kinh ngạc không thể tin vào những gì mình vừa nhìn thấy. Lưu Diệp Minh đưa ra một tờ giấy khổ A4 và một lá thự, vẫn còn dấu vết được gắp gọn lại. Bên trên là một hàng những cái tên có quen thuộc cũng có xa lạ.
Trần Đình Y cầm lấy tờ giấy, nhìn nội dung bên trong, biểu cảm cũng đồng dạng với Lưu Diệp Minh: “Cái này…”
Lưu Diệp Minh khóc khăn nói: “Nó được lồng vào sau mấy tấm ảnh. Con muốn lấy tấm ảnh ra không ngờ lại rơi ra vật này.”
Trần Đình Y nhìn nét mặt của cả hai, vội giật lấy. La Hạnh Tư cùng Trần Đình Hạo nhìn thấy những gì được ghi bên trong. Đều là người kinh doanh, bọn họ rất nhanb đã hiểu được đó là gì. Tất cả đều là những cái tên hợp tác làm ăn với Vũ Minh Tịnh. Nếu chỉ là đối tác bình thường, Tường Vân và Lâm Thành sẽ không cất giữ cẩn thận như vậy.
La Hạnh Tư nhìn lá thư còn trong tay Lưu Diệp Minh: “Diệp Diệp, lá thư đó…”
Lưu Diệp Minh nhìn xuống lá thư trong tay, như người mất hồn nói: “Con…cái này con muốn cùng Tinh Tinh mở ra. Lá thư được giấu phía sau tấm hình của hai người bọn con. Có thể là ba mẹ muốn nhắn gì đó cho bọn con. Thêm nữa trong đây có vật gì đó, cảm giác rất giống một chiếc USB.”
Trần Đình Y nhanh chóng gọi điện thoại cho Vũ Minh Uy hẹn gặp nhau. Trần Đình Hạo cùng La Hạnh Tư trong lòng thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm: “Cũng may chúng ta không đem cái này đến Vũ gia.”
…****************…
Tôi hôm đó, Lưu Diệp Minh nằm trong lòng Trần Đình Y, không cười không khóc, một chút cũng không có biểu tình gì. Chỉ là từ trong ánh mắt, rất dễ nhìn ra tâm trạng buồn bã.
Trần Đình Y không nói gì, chỉ yên lạng vuốt ve tấm lưng Lưu Diệp Minh thay lời an ủi. Lưu Diệp Minh hôm nay nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, cũng có rất nhiều việc hắn không nhơ rõ. Mỗi một chút đều lần lượt tự mình ngoi, tràn ngập trong suy nghĩ của Lưu Diệp Minh.
Lưu Diệp Minh yếu ớt nói: “Anh ơi, em có chuyện muốn nói với anh.”
Trần Đình Y nhẹ nhàng đáp: “Ừm, em nói đi, anh sẽ nghe.”
Trong không gian tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng nói chuyện của cả hai người. Lưu Diệp Minh giọng đều đều vang lên: “Sau khi anh rời đi không bao lâu, mẹ và ba đều lần lượt bị giết hại. Em không rõ cái chết của ba, nhưng với mẹ…Em đã tận mắt nhìn thấy. Dù lúc đó em còn rất nhỏ, nhưng hình ảnh đó em không thể nào quên được.”
Tác giả:
Vì sao mình không cập nhật sâu vào tình cảm của Diệp Diệp với ba mẹ ruột?
Nhân đây mình cũng xin giải đáp luôn. Là vì từ nhỏ Diệp Diệp đã không có kí ức gì về ba mẹ ruột, những chuyện biết được về họ đều qua lời của người khác. Nên tình cảm mà Diệp Diệp dành cha ba mẹ ruột là biết ơn và tôn trọng, còn với ba mẹ nuôi là tình cảm gia đình thật sự. Khi mà ba mẹ nuôi đã có thể thay thế ba mẹ ruột yêu thương và bảo vệ Diệp Diệp không thua kém gì Tinh Tinh.
Chap sau hé lộ quá khứ của Lưu Diệp Minh nha…