• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạo Kì chú ý sang phía bên đây, nhìn thấy mặt của nhân viên kia thì hơi giật mình. Hắn ta thấy Hạo Kì nhìn mình, thì vội kéo nón xuống che đi gương mặt. Trong lúc Đại Đồng đang dằng co với hắn, Hạo Kì giả vờ vô tình mà đi sát lại gần Kỉ Hoan đang ở gần mình nhất. Hạo Kì giả vờ như đang tắm biển lơ đễnh nhìn xa xăm, nói với Kỉ Hoan: “Tôi nhờ cậu một việc được không?”

Kỉ Hoan không biết bơi, nhưng cực kì thích tắm biển, hiện giờ cậu ta đang ngồi thong thả trong phao bơi, hưởng thụ việc Vu Cương cột dây vào phao mà kéo đi.

Kỉ Hoan đưa tay giật giật sợi dây, Vu Cương quay đầu nhìn, hiểu ý không kéo đi nữa mà lại gần bọn họ, dùng hai tay nắm giữ chiếc phao đang bị sóng đánh vào bờ.

Kỉ Hoan: “Vì sao tôi phải giúp cậu?”

Hạo Kì đáp lại: “Tôi biết trước kia bản thân mình ngang ngược, nhưng hôm nay cậu nhất định phải giúp tôi. Hay nói đúng hơn là giúp cho Diệp Minh.”

Kỉ Hoan nghe câu cuối, sắc mặt tối sầm lại, giọng cũng nghiêm túc hơn: “Ý cậu là gì?”

Hạo Kì đánh mắt liếc nhìn phía bên kia, mọi người lúc này đã chú ý thấy có chuyện chẳng lành mà tới đó.

Hạo Kì giọng hơi gấp: “Cậu nói với Lưu Diệp Minh, người nhân viên đó là tay chân của Nghị Úy, hiện tại rất có thể xung quanh đay có người của lão. Tôi cũng không thể tiếp xúc với Diệp Minh được.”

Nói rồi Hạo Kì bơi đi, làm bộ dạng như chẳng có gì xảy ra cả. Kỉ Hoan lia mắt về phía Lưu Diệp Minh và Trần Đình Y đang nói chuyện với nam nhân viên kia. Vu Cương mím môi hỏi: “Cậu giúp cậu ta không?”

Kỉ Hoan liếc nhìn Vu Cương, không trả lời câu hỏi mà nói: “Cậu nắm dây bơi ra phía kia đi, tôi muốn ra đó chơi.”

Vu Cương nhếch miệng cười: “Có thưởng gì không?”

Kỉ Hoan nhìn hắn, nở nụ cười yêu mị, nốt ruồi son ở phần đuôi mắt càng yêu kiều. Cậu đưa tay nâng cằm Vu Cương, để ánh mắt cả hai nhìn thẳng vào nhau. Yết hầu Vu Cương khẽ lay động lên xuống vài lần.

Kỉ Hoan hạ thấp giọng, lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Không có.”

Vu Cương bật cười thành tiếng, biết người trước mắt rất kiêu ngạo, nhưng bản thân lại không thể làm gì được. Cứ vậy mà một tay cầm phao, vừa bơi vừa kéo người đến nơi được chỉ định.

…****************…

Lưu Diệp Minh nhìn mây tấm ảnh trong máy, ngước mắt hỏi người kia: “Cậu theo dõi bọn tôi làm gì?”

Nhân viên biết bản thân mình không thể chối tội, chỉ có thể tìm đại lí do biện minh: “Thì sao chứ, các người là người nổi tiếng, tôi chụp ảnh thì đã làm sao.”

Trần Đình Y lạnh lùng nói: “Chúng tôi đây là đi nghỉ dưỡng, tôi đã bao toàn bộ khác sạn này. Cậu giả thành nhân viên công tác, lợi dụng chụp hình, đây là tội xâm phạm quyền riêng tư. Bằng chứng đều có, tôi đã có thể kiện cậu rồi.”

Nhân viên kia sợ hãi: “Các người lấy máy ảnh của tôi, còn phá hư nó. Giờ còn đời kiện, tôi không ở đây đôi chối với các người.”

Gã sợ hãi bỏ đi, thấy Trần Đình Y không ngăn cản, mọi người cũng xem như chuyện đã giải quyết xong mà trở lại vui chơi. Lưu Diệp Minh trước khi đi, không quên nhìn Đại Đồng một cái rồi lại liếc nhìn bóng lưng của người kia. Đại Đồng không nói gì, nhưng trong lòng đã có tính toán. Văn Tú Anh ở bên cạnh, nhìn rõ toàn bộ, vỗ vai nó một cái: “Đừng là ồn ào. Tôi ở một mình, đến phòng tôi là được.” Đại Đồng gật đầu rồ rời đi.

Vui chơi thêm một lát, Lưu Diệp Minh nói muốn đi vệ sinh. Sau khi giải quyết nổi buồn, hắn từ nhà vệ sinh bước ra, đã gặp ngay Kỉ Hoan đang chờ sẵn.

Lưu Diệp Minh vừa rửa tay, vừa hỏi han quan tâm: “Cậu cũng đi vệ sinh à, có phòng trống đấy.”

Kỉ Hoan nhìn Lưu Diệp Minh qua tấm gương trên tường, điềm tỉnh lên tiếng: “Hạo Kì nhờ tôi nói với anh, người vừa nãy nhất định là tay chân của Nghị Úy. Khác sạn này nói không chừng đã bị Nghị Úy nhúng tay vào. Thời gian ở đây, Hạo Kì sẽ hạn chế nói chuyện với anh.”

Lưu Diệp Minh mỉm cười, giả vờ như rất kinh ngạc: “Vậy sao? Vậy cậu nói với cậu ta rằng tôi cảm ơn. Cũng cảm ơn cậu đã chuyển lời.”

Kỉ Hoan nhìn vẻ mặt bình thản như đã nắm mọi thứ trong tay của Lưu Diệp Minh, ánh mắt càng tối đi. Đến khi Lưu Diệp Minh sắp bước ra ngoài, Kỉ Hoan mới không đầu không đuôi hỏi: “Vì sao không tái kí hợp đồng với Phương Doanh?”

Lưu Diệp Minh khựng bước chân, quay đầu nhìn Kỉ Hoan với vẻ mặt dò xét. Kỉ Hoan khoanh tay tựa vào tường, nói tiếp: “Tôi kể anh nghe một câu chuyện, anh muốn nghe không?”

Lưu Diệp Minh quay toàn bộ người lại, trong lòng dâng lên dự cảm cau chuyện mà Kỉ Hoan sắp kể, nhất định có liên quan đến bản thân mình. Lưu Diệp Minh nghiêng đầu: “Cậu kể đi.”

Kỉ Hoan im lặng, nhìn Lưu Diệp Minh một lượt, rồi mới từ từ kể ra câu chuyện: “Ngày xưa từng có một cậu bé, cậu bé đó từ khi sinh ra đã có mị lực, dễ thu hút ngươic khác. Cậu bé đó lớn lên lại càng xinh đẹp, dễ lọt vào tầm ngắm của đám người lòng lang dạ thú. Một hôm có một vị bá tước, dùng thủ đoạn để cậu ta kí vào một khế ước. Anh có biết nội dung khế ước là gì không?”

Lưu Diệp Minh im lặng không đáp, nhưng trong lòng đã đoán được tám, chín phần có thể là bán thân rồi.

Kỉ Hoan cười nói tiếp, giọng bắt đầu hơi chua xót: “Anh đoán có lẽ không sai đi, đó là khế ước bán thân. Nhưng cậu bé đó kiên quyết không lựa chọn làm việc đó, tên bá tước ra một yêu cầu, nếu cậu bé đó giúp lão ta giết một người, thì sẽ buông tha cho cậu ta.”

Nghe đến đây, Lưu Diệp Minh khẽ cau mày lại.

Kỉ Hoan: “Sau khi hoàn thành, tưởng chừng như cậu bé đó được sống cuộc đời mà cậu ta muốn. Nhưng người yêu của nạn nhân đó, lại là một vị bá tước khác. Người này so với bá tước kia càng tôn quý hơn. Vị bá tước này vì trả thù cho người mình yêu, mà từng bước dồn cậu bé và lão bá tước đã ra lệnh đó vào đường chết. Nhưng có thể là ông trời thương cho số phận của cậu bé đó, mà cho cậu bé đó sống lại một lần nữa đi.”

Kỉ Hoan kể xong câu chuyện, trên môi vẫn treo lên nụ cười. Lưu Diệp Minh hai mắt tối sầm lại, hai tay nắm chặt thành quyền, không nói không rằng là lao đến ấn mạnh cánh tay vào cổ Kỉ Hoan.

Sự căm phẫn cùng phẫn nộ bao trọn toàn bộ cơ thể Lưu Diệp Minh, hắn đầy giận dữ chất vấn: “Cậu bé trong truyện là cậu?”

Kỉ Hoan bị cánh tay chèn vào cổ, có chút hít thở không thông, nhưng vẫn cười trả lời: “Anh cứ việc hận tôi, nhưng lần này tôi đã không hại anh. Tôi nợ anh một mạng, Trần Đình Y đã thay anh đòi lại. Tôi cũng không muốn mãi sống trong bóng tối cùng mặc cảm của bản thân mình.”

Lưu Diệp Minh trong lòng cực kì phức tạp: “Vậy cậu nhận ra khi nào?”

Kỉ Hoan: “Anh bỏ tay ra, tôi liền nói toàn bộ sự việc với anh.” Lưu Diệp Minh rút tay, ánh mắt cũng có phần bình tĩnh lại. Kỉ Hoan ho vài tiếng, đợi không khí vào đủ trong cơ thể, mới có thể kể lại toàn bộ sự việc.

Vừa khéo là thời điểm tuyển chọn thí sinh cho chương trình ‘diễn viên tài năng’. Kỉ Hoan đời trước bỏ lỡ cơ hội đăng kí, nên cũng chỉ có thể tiếp tục làm diễn viên quần chúng. Sau này lọt vào mắt của Nghị Úy, được lão ta chiêu về công ty. Cứ ngỡ sẽ là tương lai tươi sáng, nhưng nào ngờ lão ta bắt cậu phải tiếp khách. Biết được ý đồ của Nghị Úy, Kỉ Hoan liền phản đối muốn rời công ty. Nghị Úy đem ra bản hợp đồng đòi tiền vi phạm hợp đồng.

Khi đó Kỉ Hoan vừa vào nghề, gia cảnh cũng không phải quá giàu có, số tiền bồi thường đó bằng với tiền bán đi hai căn nhà của mình ở quê. Kỉ Hoan không thể rời công ty, cũng càng không chịu tiếp khách. Thấy cậu kiên quyết như vậy, Nghị Úy chỉ đành nhượng bộ một bước, không ép cậu tiếp khách, đổi lại cậu phải giết chết Lưu Diệp Minh.

Ông trời thương xót, để Kỉ Hoan sống lại ngay thời điểm lựa chọn quyết định có thể thay đổi số phận của mình sau này. Kỉ Hoan mặc kệ hết thẩy, kiên định phải tham gia chương trình cho bằng được, vì Kỉ Hoan biết chỉ có như vậy, quá khứ kia sẽ không thể lập lại.

Nhưng Kỉ Hoan không ngờ rằng sau có thể gặp lại Lưu Diệp Minh ở đây, mà đáng lẽ hắn không nên xuât hiện. Tiếp theo đó là việc Lưu Diệp Minh từ chối gia hạn hợp đồng với Phương Doanh, về dưới trướng Trần Đình Y, rồi tin cả hai đang hẹn hò,… Lúc này Kỉ Hoan đã hoài nghi liệu Lưu Diệp Minh có phải cũng như mình. Suy đoán này khiến tâm tình Kỉ Hoan vô cùng phức tạp, nhưng nhiều hơn là vui mừng vì Lưu Diệp Minh cũng có cơ hội bắt đầu lại, cậu cũng có cơ hội chuộc lại lỗi lầm ngày đó.

Lưu Diệp Minh nghe đến đây, không khỏi giật mình. Hoài nghi hỏi Kỉ Hoan: “Cậu là người trên xe cấp cứu đó?”

Kỉ Hoan gật đầu: “Phải, chiếc xe cấp cứu ngày hôm đó là Nghị Úy sắp xếp, trên xe ngoài tôi ra còn có lão ta. Chính lão ta là người lái chiếc xe đó. Nhưng người tiêm thuốc cho anh không phải tôi.”

Lưu Diệp Minh cảm thấy có chút khó thở: “Vậy cậu biết là ai không?”

Kỉ Hoan lắc đầu: “Trừ lão Nghị Úy ra, những người có mặt trên chiếc xe đó, tôi đều không biết.”

Lưu Diệp Minh nhìn chằm chằm Kỉ Hoan, muốn tìm ra chút sơ hở. Nhưng nét mặt bình thản này của Kỉ Hoan chứng minh lời đó đều là sự thật.

Lưu Diệp Minh: “Cậu đem toàn bộ sự việc nói ra là có mục đích gì?”

Kỉ Hoan nhún nhún vai: “Lần trước hại anh, dù là bị ép buộc, nhưng vẫn là tôi có tội, tôi ở đây xin lỗi anh. Lần này tôi không hại anh, ngược lại sẽ giúp anh. Tôi không mong anh tha thứ cho tôi, chỉ là anh có thể xem những việc tôi làm là chuộc lỗi đi. Và hơn hết, tôi muốn có tương lai. Chuyện anh không chết vào đúng ngày ở đời trước, giúp tôi tin tưởng chỉ cần bản thân không đi vào vết xe đổ, nhất định cũng sẽ có thể thấy mặt trời ngày hôm sau.”

Lưu Diệp Minh im lặng, rất lâu sau mới đáp lại: “Cậu nói đời trước Đình Y đã thay tôi trả thù cậu. Tôi bị cậu hại chết, cậu bị Đình Y trả thù. Món nợ này đều đã tính đủ rồi. Tôi không hận cậu, nhưng cũng không phải sẽ dễ dàng tha thứ cho cậu.”

Lưu Diệp Minh nói xong câu này thì rời đi, mặc kệ Kỉ Hoan ở lại một mình. Hiện giờ hắn chỉ muốn thấy anh trai nhỏ thôi. Lưu Diệp Minh cần Trần Đình Y bình ổn lại cảm xúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK