Trần Tinh Tinh mang ra ba ly cafe, đưa cho Lưu Diệp Minh và Trần Đình Y mỗi người một ly, bản thân mình giữ lại một ly. Vũ Minh Uy nhìn nhìn Trần Tinh Tinh, cậu chỉ lạnh nhạt nói: “Không đủ ly.”
Vũ Minh Uy thở dài bất lực không thôi, sau cũng chỉ có thể bỏ qua chuyện cafe: “Ý cậu là có vấn đề gì?”
Trần Đình Y: “Rửa tiền.”
Lưu Diệp Minh giải thích: “Phương Doanh có một quỹ từ thiện, dùng để kêu gọi từ thiện từ các tổ chức doanh nghiệp, công ty… kể cả nghệ sĩ kí hợp đồng với Phương Doanh cũng có. Hằng năm số tiền quyên góp đều có hơn 12 con số 0. Lão ta rất thông minh khi ngôi nhà tình thương ấy là do lão xây dựng lên và để cho người thân quản lí đứng tên.”
Trần Tinh Tinh: “Trong danh sách mà ba để lại, tôi không thấy có tên của Nghị Úy.”
Lưu Diệp Minh:" Hạo Kì nói trước nay chưa từng thấy Nghị Úy có qua lại với Vũ Minh Tịnh, về sau thì đem Hạo Kì ra làm giao dịch. Rất có khả năng cả hai người họ từ lúc này mới bắt tay nhau hợp tác."
Vũ Minh Uy: “Sau khi tôi tiếp quản công ty, Vũ Minh Tịnh cảm thấy không thể cứ tiếp tục bòn rút như vậy, nên đã nghĩ sang phương án khác. Chỉ là vì sao lại tìm đến Nghị Úy chứ?” Tất cả bọn họ đều im lặng, không một ai biết rõ vì sao cả.
Lưu Diệp Minh lên tiếng: “Trước mắt tôi cùng Đình Y vẫn đang phải đối phó với Nghị Úy. Phía Vũ Minh Tịnh, giao lại cho hai người. Còn nữa… nếu phía Nghiêm gia có động thái gì, Tinh Tinh cậu nhất định phải nói với tôi.”
Trần Tinh Tinh im lặng, mất một lúc mới gật đầu.
Lưu Diệp Minh nói: “Tôi không chắc lắm, nhưng vụ tai nạn của tôi rất có thể là Lưu Thịnh đã đề cập chuyện năm xưa với lão ta, nên mới muốn diệt khẩu tôi.”
Trần Tinh Tinh: “Không, nhất định là như thế. Có lẽ Nghiêm Hoằng Túc đã biết được chuyện gì rồi. Phải rồi, Hạ Nghệ thì sao? Chuyện bà ta đưa tin công khai mối quan hệ của hai người…”. 𝗡hanh nhấ𝑡 𝑡ại ﹟ 𝑡𝘳 ù𝓶𝑡𝘳𝘂yện.𝙑𝗡 ﹟
Trần Đình Y lắc đầu: “Cậu cho người về quê tìm bà ta thì không thấy đâu cả. Hỏi những nơi gần đó đều không ai biết đi đâu. Nhưng có người kể lại mấy ngày trước có một nhóm người hổ báo xông vào nhà, nói là Lưu Thịnh thiếu nợ bọn họ. Lôi kéo hai mẹ con đi mất.”
Lưu Diệp Minh thở dài: “Em nghĩ là do Nghị Úy làm. Hạ Nghệ bị bắt đi, mấy ngày sau thì tung tin chuyện chúng ta. Nói ra thì cũng may cho bọn họ và chúng ta, Hạ Nghệ là loại người phụ nữ hàm hồ vô tri không biết chuyện gì cả. Bằng không với tính cách của bà ta, có lẽ đã bị diệt khẩu mấy lần rồi.”
Vũ Minh Uy hơi hơi cau mày: “Hàng xóm không ai báo cảnh sát sao?”
Trần Tinh Tinh và Lưu Diệp Minh nghe vậy không khỏi bật cười thành tiếng: “Loại người đắc tội với người khác như bà ta, mọi người chỉ hận không gặp nạn lớn, ai lại muốn ra tay giúp đỡ chứ.”
…****************…
Trần Đình Y và Lưu Diệp Minh về nhà cũng đã khuya, Lưu Diệp Minh bảo Trần Đình Y đi tắm, còn bản thân thì ngồi trên giường xem phim. Đến khi Trần Đình Y đi ra, thì thấy bé cưng của mình đang nhìn màn hình điện thoại cực kì chăm chú. Y tiến lại gần hỏi: “Em xem gì vậy?”
Lưu Diệp Minh mỉm cười đáp: “Là phim mấy năm trước do anh đóng.”
Trần Đình Y tựa đầu vào vai Lưu Diệp Minh cùng xem, Lưu Diệp Minh bất chợt lên tiếng: “Anh đóng vai này hay thật, anh nhập vai xã hội đen đạt đến mức em cho rằng anh ngoài đời cũng là xã hội đen không đấy. Thảo nào trên mạng mấy năm trước từng có tin đồn như vậy.”
Lưu Diệp Minh cảm nhận được Trần Đình Y hơi cứng người lại. Y gượng cười, có chút chột dạ nói: “Vậy sao? Anh cũng không biết chuyện này.”
Lưu Diệp Minh tắt điện thoại, xoay người đưa tay nâng cằm Trần Đình Y, ánh mắt hắn nhìn Trần Đình Y đầy ý tứ: “Thật sao? Vậy mà hôm nay em cảm thấy anh, Tinh Tinh và Minh Uy lại có phong thái giống nhau ấy chứ.”
Trần Đình Y nuốt khan, trái tim ở ngực trái đột nhiên tăng nhanh nhịp đập: “Ý em là sao?”
Lưu Diệp Minh khuôn mặt đột nhiên nghiêm túc lại, giọng hơi trầm xuống: “Trần Đình Y, em nghi ngờ anh từng là xã hội đen.”
Trần Đình Y trầm mặc không trả lời, y không khẳng định cũng không phủ nhận. Điều này khiến cho suy đoán của Lưu Diệp Minh càng được xác định.
Lưu Diệp Minh dùng tay véo hai má Trần Đình Y: “Em hỏi anh, anh có từng làm chuyện gì phạm pháp không?”
Trần Đình Y bị Lưu Diệp Minh làm cho mặt mày biến dạng, không thể mở miệng, chỉ đành lắc lắc đầu.
Lưu Diệp Minh hỏi tiếp: “Vậy anh có bao giờ trực tiếp giết người không?”
Trần Đình Y nghe bé cưng nhà mình dùng từ “trực tiếp”, ánh mắt lại có thêm vài phần dịu dàng, y lần nữa lắc đầu.
Lưu Diệp Minh không biết sao liền thở phào nhẹ nhõm, buông hai má Trần Đình Y ra. Trần Đình Y nhẹ nhàng xoa đầu Lưu Diệp Minh, giọng nói mang theo 10 phần cưng chiều: “Em không thắc muốn hỏi tiếp sao?”
Lưu Diệp Minh phất phất tay: “Anh không phạm pháp, cũng không trực tiếp giết người, em còn phải hỏi gì nữa đây. Từ đầu em phải nghi ngờ anh rồi, một mình thành lập Hướng Thiên mà không có sự trợ giúp từ ba mẹ Trần, lại có thể rất nhanh trở nên mạnh như vậy. Nếu không phải người đó là anh, em còn có thể cho rằng đã có thế lực khác chống lưng rồi”
Trần Đình Y rất bảo thủ trong một vài chuyện, y sẽ không bao giờ để mình dưới quyền kiểm soát của bất kì ai. Thay gì như vậy, thà y tự mình nắm giữ quyền kiểm soát người khác.
Lưu Diệp Minh quá hiểu rõ tính này của Trần Đình Y, cũng là vì bản thân hắn không phải người lương thiện thánh mẫu gì cho cam. Ba nuôi từng nói với Lưu Diệp Minh: " chỉ cần tới lúc cần thiết, con đủ tàn nhẫn thì kẻ thù sẽ sợ hãi con." Hắn hỏi như vậy chỉ muốn biết Trần Đình Y sẽ không thật sự trực tiếp ra tay giết người mà thôi. Những chuyện còn lại, dù là mượn tay ai hay gián tiếp dùng thủ đoạn gì tiêu diệt kẻ thù, chỉ cần đều không ảnh hưởng đến xấu Trần Đình Y là được.