Chí Vân chỉ vừa mới làm nhẹ đi sự tức giận của Tào Cận, cô gái ấy lại có thể dễ dàng dùng một đòn phá tan tất cả. Tào Cận bình tĩnh nhìn Tào Cận: “Tôi hiểu rõ quá khứ của anh, cũng biết quá khứ, hiện tại và tương lai khác nhau, nhưng chẳng phải đều là cùng một người sao? Tôi không phải làm từ cốt thép, không thể chịu được việc thi thoảng lại xuất hiện một cô rồi thêm một cô bạn gái cũ của anh.”
Chí Vân hết sức bất lực trước tình cảnh này, đúng là quá khứ hắn đã sai lầm hết lần này đến lần khác. Bản thân Chí Vân cũng đang chuộc lại lỗi lầm đó. Chỉ là không ngờ lại từ đâu nhảy ra một bạn gái cũ.
Chí Vân nhìn Tào Cận đi xuống khỏi sân thượng, hai tay nắm chặt thành quyền, lại rất nhanh thả lỏng ra. Không mặn không nhạt nói: “Công ty của nhà Chu Thanh Phong muốn tìm Lí gia hợp tác làm ăn, em biết không?”
Tào Cận trong lòng hơi khó chịu quay đầu: “Sao vậy? Anh muốn dùng chuyện này uy hiếp tôi như năm xưa anh đã làm sao?”
Chí Vân mỉm cười, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng: “Không phải, đây là chuyện lợi ích hai bên. Nếu Lí gia cảm thấy có thể thì sẽ không vì chuyện khác mà bỏ qua vụ làm ăn này. Anh chỉ muốn hỏi em có biết hay không thôi?”
Tào Cận mất kiên nhẫn: “Tôi không phải các người. Thanh Phong có làm gì thì liên quan gì đến tôi.”
Chí Vân lúc nghe câu nói này, tâm tình đều hết thảy vui mừng: “Em không thích Thanh Phong.” Đây không phải là câu hỏi, mà là một câu khẳng định đầy chắc nịch.
Tào Cận: “Tôi thích cậu ấy hay không, anh làm sao biết. Đừng nói như thể chắc chắn lắm.”
Chí Vân vẫn giữ trên môi nụ cười: “Anh chắc chắn em không thích cậu ta. Em sẽ không lợi dụng người mà em yêu.”
Tào Cận có hơi kinh ngạc trước câu nói của Chí Vân, sau đó liền bật cười thành tiếng: “Hahaha, anh diễn hài à? Anh biết tôi lợi dụng Thanh Phong à?”
Chí Vân: “Năm đó, chẳng phải em dùng Thanh Phong để trốn tránh anh sao? Trước đó em cùng cậu ta không hề thân thiết, sau sự việc hôm đó cả hai liền luôn xuất hiện cạnh nhau. Nhiều năm sau đó, em dùng Thanh Phong để anh từ bỏ em. Em có thể lợi dụng mọi thứ để đạt được mục đích, chỉ là em sẽ không như vậy với người em trân trọng.”
Tào Cận nghe Chí Vân nói xong, cũng không trả lời lại lập tức, Tào Cận dùng ánh mắt dò xét quan sát từng hành động và biểu cảm của Chí Vân. Đến khi xác định được đối phương có vài điểm khác vời thường ngày, trong lòng Tào Cận đột nhiên có một cỗ cảm xúc mãnh liệt tràn vào.
Tào Cận rời đi, vừa ra khỏi thang máy đã gặp Vu Cương đang cầm máy quay, quay vlog thường ngày. Đây cũng là một trong những quy định của công ty. Nghệ sĩ khi không có lịch trình có thể quay vlog, hoặc livestream để không bị mất nhiệt.
Vu Cương cười: “Anh Cận. Chắc mọi người cũng biết đây là anh Cận, quản lí của thầy Lưu. Giờ anh ấy còn là người trực tiếp đào tạo quản lí của chúng tôi nữa.”
Tào Cận mỉm cười: “Quay Vlog sao?”
Vu Cương: “Đúng ạ, mấy ngày này em không có lịch trình, bị quản lí kêu đi quay vlog. À phải rồi, nãy em thấy Lí tổng đến đây, anh có gặp chưa? Hình như anh ấy tìm anh gắp lắm. Chắc là nhớ lắm rồi.”
Tào Cận khẽ nhíu mày, dùng chân đá đá Vu Cương: “Cậu lo làm chuyện của cậu đi, cẩn thận tôi bảo quản lí cậu sắp xếp lịch học diễn xuất cho cậu thêm vài buổi.”
Vu Cương cười lấy lòng: “Em im miệng liền, anh tha cho em đi. Lịch học diễn xuất của em dày lắm rồi. Dù em hâm mộ thầy Lưu thật, nhưng em cũng không muốn gặp thầy Lưu ở lớp mãi đâu.”
Tào Cận bộ dáng như mặc kệ, phất phất tay: “Tôi mặc kệ cậu. Còn nữa, nhớ cắt bỏ khúc này đấy.”
Vu Cương nhìn Tào Cận rời đi, thở dài nhìn máy quay than thở: “Tôi lỡ đắc tội với anh Cận rồi. Đoạn đối thoại vừa nãy tôi sẽ edit tắt tiếng, đố mọi người biết bọn tôi nói gì đấy.”
Nói xong Vu Cương thấy một bóng người quen thuộc từ xa, liền trở nên vui vẻ: “Mỹ nam lạnh lùng đến rồi kìa, Kỉ Hoan mau lại đây quay vlog chung với tôi đi.”
Kỉ Hoan bị điểm danh thì giật mình, suýt thì làm rơi ly nước trên tay, Kỉ Hoan đen mặt nhìn Vu Cương: “Chuyện gì thế?” Vu Cương vừa cười vừa đi lại, cũng không khách khí cuối đầu ngậm ống hút trong ly nước của Kỉ Hoan, hút một hơi hết nửa ly.
Kỉ Hoan đưa tay chặt vào cổ Vu Cương, khiến cậu ta suýt nữa thì phun toàn bộ nước trong miệng ra: “Vu Cương, tôi mua còn chưa dám uống nhiều, cậu một hơi hút sạch rồi.”
Vu Cương ho khan vài tiếng, sau đó theo thói quen đưa tay lên gãi cằm Kỉ Hoan: “Tôi đền cậu ky khác là được, đừng giận nữa ha.”
Kỉ Hoan nhìn ly nước của mình, trong lòng bực bội. Vu Cương dỗ dành một chút, mới hỏi: “Cậu không quay vlog sao? Cũng không livestream luôn, cẩn thận bii quản lí mắng đó.”
Kỉ Hoan nhìn vào máy quay của Vu Cương, đưa tay chỉnh chỉnh lại tóc mình. Sau đó nở nụ cười thật tươi tương tác với máy quay: “Xin chào mọi người, Vu Cương cậu ta uông hết ly nước của mình rồi. Mọi người nhớ nói cậu ta mua trả mình nha.”
Vu Cương cũng cười nói: “Tôi chỉ uống có một tí, cậu ta cũng bắt đền đấy.”
Kỉ Hoan đá đá vào chân Vu Cương cảnh cáo: “Tôi mặc kệ cậu uống ít hay nhiều. Tôi giờ sang lớp diễn xuất, cậu liệu mà đặt đồ uống cho tôi đi.”
Vu Cương: “Bất công thiệt đấy, cậu không cần quay vlog, cũng không bị mắng.”
Kỉ Hoan mỉm cười đầy khiêu khích: “Tôi làm biếng lắm. Cọ ké vlog người khác là đủ rồi. Dù sao mọi người cũng không ai khó chịu với tôi.”
Vu Cương: “Tôi nghĩ mình cũng nên làm như vậy đi.”
Kỉ Hoan nhìn Vu Cương một lượt từ trên xuống, sau đó rất khinh bỉ mà nói: “Cậu đi cọ với bọn họ, cẩn thận bị rượt đấy.” Nói rồi Kỉ Hoan liền rời đi.
Vu Cương: “Cậu ta lạnh lùng như vậy đó, nhưng lại rất dễ thương nha. Chỉ là khó theo đuổi quá thôi.” Tất nhiên vế sau Vu Cương chỉ dám nghĩ chứ không dám nói ra.