Trần Đình Y tranh thủ lúc còn tối đèn, y nhẹ nhàng luồn tay mình nắm lấy bàn tay của Lưu Diệp Minh, khẽ niết nhẹ từng ngón tay. Trần Đình Y ở ngay ngón áp úp dừng rất lâu, y vân vê từ trên xuống như thể muốn khắc sâu từng đường vân, chỉ tay vào sâu trong tâm trí mình. Lưu Diệp Minh được Trần Đình Y chơi đùa với bàn tay mình, cũng im lặng mặc kệ. Thi thoảng sẽ động vài cái hùa theo ý Trần Đình Y. Cả hai vờn nhau đến khi đèn của rạp phát sáng, mới luyến tiếc rời tay nhau.
Tiếp đến là phần giao lưu của đoàn phim với phóng viên, các câu hỏi được đặt ra đều đã có sự chuẩn bị từ trước, nên cũng rất suông sẻ. Nghị Úy bên cạnh không nhịn được mà nói: “Phim thì hay đó, nhưng mà liên hệ trước với phóng viên bàn câu hỏi, cũng không quá mới mẻ.”
Trần Đình Y mỉm cười: “Vậy nếu là Nghị tổng, ngài sẽ làm gì?”
Nghị Úy trong cổ họng phát ra tiếng cười hừ: “Mặc kệ cho đám phóng viên đó muốn hỏi gì? Nếu có thể hỏi các câu hỏi khác mới mẻ hơn thì cáng tốt.”
Trần Đình Y lắc đầu: “Như vậy thì mới mẻ thật, chỉ là tình huống phát sinh sau đó thì ai mà biết được.”
Nghị Úy lộ ra biểu tình trải đời: “Đúng là thanh niên các cậu, đều không ai dám đặt cược cả.”
Trần Đình Y im lặng một chút mới lên tiếng: “Cũng không phải là không dám, bất quá là vì ván cược quá nhỏ, chơi không đủ vui.”
Nghị Úy nhướng mày: “Cậu mà cược quá lớn, đến khi cẩn thận mất trắng thì lại hối hận.”
Trần Đình Y nở một nụ cười đầy hàm ý: “Tôi sẽ không chơi một ván bài mà phần thưởng đạt được là những thứ quá đơn giản. Tôi đặt cược rất lớn vì tôi biết tôi nhất định sẽ thắng, nên tôi mong người cùng tôi chơi ván bài này cũng có suy nghĩ như tôi.”
Nghị Uý nhún vai giả vờ bản thân mình khiếm tốn mà nói: “Tiếc thật tôi cũng chỉ có một cái công ty này, nhưng danh tiếng cũng không bằng Hướng Thiên, bằng không tôi cũng muốn một lần cá cược với cậu.”
Trần Đình Y thản thiên: “Vậy sao? Nhưng với tôi một công ty chỉ là một công ty, tôi có thể tạo dựng lên nó một lần, thì sẽ có lần thứ hai. Vậy nên cũng không phải là lớn.”
Nghị Úy nghi hoặc, Lưu Diệp Minh cũng hơi hoang mang với những lời y vừa nói.
Nụ cười y càng sâu hơn, đáy mắt mang theo vài phần tăm tối, đầy lạnh lùng nói: “Một đời người rất dài, cũng rất ngắn. Nếu để nó trôi qua vô vị như vậy, sao không lấy ra cược chứ nhỉ?”
Vừa dứt lời, vẻ mắt của Nghị Úy và Lưu Diệp Minh đồng loạt trở nên kinh ngạc. Lưu Diệp Minh khẽ gọi: “Đình Y”
Trần Đình Y không vội đáp lại, vẫn mỉm cười nhìn Nghị Úy. Lão ta sau khi kinh ngạc xong thì bật cười: “Xem ra những tin đồn về Lưu Diệp Minh trên mạng, trong đó có một tin là sự thật rồi đi.”
Trần Đình Y hơi nghiêng đầu: “Cũng có thể.”
Cả hai từ đó cũng không nói gì, cho đến khi kết thúc sự kiện. Trước khi rời đi, Nghị Úy nhìn Trần Đình Y một cái: “Rất mong chờ.”
Trần Đình Y không đáp lại, hướng Lưu Diệp Minh nói: “Chúng ta về.”
…****************…
Cả hai về thẳng nhà, vừa đến cổng đã thấy ba mẹ Trần đứng đợi sẵn.
La Hạnh Tư vừa thấy Lưu Diệp Minh, liền chạy đến nắm vai hắn lắc qua lắc lại, muốn kiểm tra xem hắn có gì khác thường không: “Con có khỏe không? Sao lại có vẻ ốm đi hơn nhiều rồi nhỉ? Ăn uống không được ngon miệng sao? Công việc vất vả lắm hả?”
Trần Đình Hạo cũng lo lắng: “Có phải những tin đồn đó làm ảnh hưởng đến con không? Cần chú cho người làm sáng tỏ không?”
Lưu Diệp Minh bị hỏi đến mức hồ đồ, cũng biết nên trả lời câu nào trước, cũng không nhớ câu nào hỏi trước, câu nào sau. Trần Đình Y thở dài bất lực, lên tiếng giải vây cho Lưu Diệp Minh: “Ba mẹ, hai người từ từ thôi, em ấy bị ba mẹ hỏi tới hồ đồ rồi kìa. Có gì vào nhà rồi nói, đứng đây không tiện.”
Bốn người kéo nhau vào nhà.
Lưu Diệp Minh được La Hạnh Tư kéo đến ngồi cạnh mình, bà ôn nhu vuốt ve tóc Lưu Diệp Minh: “Mấy nay con khỏe chứ? Không bị mấy tin tức trên mạng ảnh hưởng chứ?”
Lưu Diệp Minh cười nói: “Con không sao cả ạ. Cô chú đừng lo lắng quá. Phải rồi, cô chú vẫn khỏe chứ?”
La Hạnh Tư gật gật đầu: “Vẫn tốt.”
Lưu Diệp Minh ý cười càng vui vẻ: “Hôm nay cô chú đến có việc gì sao? Cô chú có ở lại chơi không ạ?”
Lưu Diệp Minh từ khi còn là trẻ sơ sinh ba mẹ đã không còn, tuy trong lòng vẫn luôn yêu thương họ, nhưng tình cảm đó cũng chỉ có thể dừng ở mức biết ơn vì hai người họ đã cho hắn xuất hiện trên đời. Sau đó ở cùng ba mẹ nuôi, vốn tưởng sẽ mãi hạnh phúc như vậy, nào ngờ Lưu Thịnh chỉ một đêm đã giết niềm hạnh phúc đó. Bây giờ có vợ chồng họ Trần luôn đối đãi với mình như con, Lưu Diệp Minh càng thêm trân trọng.
Trần Đình Hạo trêu đùa hỏi: “Chỉ sợ bọn ta ở lại làm phiền không gian hai đứa.”
Lưu Diệp Minh vốn muốn đáp không sao, nhưng đã bị Trần Đình Y chen vào: “Đúng vậy.”
Lưu Diệp Minh dưới gầm bàn đá vào chân Trần Đình Y, lực chân không kịp khống chế nên khá mạnh, làm động cả bàn. Ka Hạnh Tư và Trần Đình Hạo không kìm chế được bật cười. Trần Đình Y ra vẻ vô tội như không biết gì cả: “Có động đất vừa xảy ra sao?”
Lưu Diệp Minh xấu hổ đến đỏ mặt, quyết tâm mặc kệ tên cầm thú này, chuyển sang chuyện vừa nãy: “Không sao đâu ạ, không phiền gì đâu.”
La Hạnh Tư liếc xéo con trai mình: “Vậy Đình Đình sang phòng Diệp Diệp ngủ đi.”
Không để Trần Đình Y lên tiếng, lần này Lưu Diệp Minh đã nói trước: “Bọn con vẫn luôn ngủ riêng, thư phòng có đặt một chiếc ghế cũng khá to và thoải mái. Đình Y vẫn hay ngủ ở đó ạ.”
Trần Đình Y biết Lưu Diệp Minh là muốn trêu đùa mình, cũng không khách khí mà lưu manh ghẹo ngược lại: “Đúng là ở thư phòng có một cái ghế khá to, mỗi khi cùng thảo luận công việc đến mệt mỏi, hai bọn con thường ngủ ở đó.”
Một chiếc ghế, hai người cùng nhau ngủ, một câu này đã đủ để hai vợ chồng họ Trần nhìn nhau cười tủm tỉm. Lưu Diệp Minh câm nín không thể phản bác lại được.
Trần Đình Hạo như nhớ ra gì đó, lấy trong túi ra một cuốn album ảnh. Bìa của cuốn album có màu đỏ đậm, vài chỗ theo dòng thời gian mà đã phai đi khiến mó nhạt màu hơn những chỗ khác.
Trần Đình Hạo vuốt ve vài cái, ánh mắt đầy hoài niệm đưa cho Lưu Diệp Minh: “Diệp Diệp, trong đây toàn bôn là hình ảnh của Tường Vân và Lâm Tịnh.”
Nghe đến hai cái tên này, trong lòng Lưu Diệp Minh bất chợt trào lên một cảm xúc khó tả, cổ họng đột nhiên nghẹn ứ lại, khó khăn nói: “Cái này…ba mẹ nuôi…”
Lưu Diệp Minh tay run rẩy mà nhìn cuốn album từ Trần Đình Hạo.