Mục lục
Tranh Đấu Quan Trường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào phòng, Tôn Á Lâm nói thực tình, tiểu ban trù bị cho phân nhánh Đông Hoa đã được thành lập từ trước khi Diêu Vinh Hoa đến khảo sát, khác biệt chẳng qua là quy mô trước sau mà thôi.

“Phương án ban đầu, vốn chỉ định thiết lập phân nhánh trong trung tâm thành phố, chứ không lập thêm hệ thống mạng dưới cho doanh nghiệp.” Tôn Á Lâm dựa bên cửa, Thẩm Hoài mặc đồ ngay trong phòng, nhưng nàng không hề có ý tránh mặt: “Phương án trước mắt là, lập ba chi nhánh trong ba khu thuộc nội thành, hệ thống mạng lưới sẽ che phủ khắp các cung đường chủ yếu trong thành phố. Còn tổng bộ chi nhánh đặt ở đâu, vậy phải chờ thương thảo về cao ốc Thiên Hành với phía chính quyền thành phố…”

Tôn Á Lâm vừa nói vừa liếc Trần Đan đang đỏ bừng mặt, như bị bắt gian đương trường.

“Hôm qua, trong điện thoại cô nói, trong tiểu ban trù bị, cô phụ trách kiến thiết mạng lưới nghiệp vụ cho ngân hàng ở Đông Hoa, có thể thiết lập một cơ sở ở Mai Khê không?” Thẩm Hoài rướn người, kéo kéo quần dài lên, quay người hỏi Tôn Á Lâm: “Trong thị trấn, trừ quỹ tín dụng, vẫn chưa có ngân hàng nào dựng cơ sở cho doanh nghiệp trong vùng cả. Điểm này đối với sự phát triển thị trấn rất bận lợi, ảnh hưởng khá lớn, nếu ngân hàng các cô đi đầu, không chỉ có thể chiếm được tiên cơ; thị trấn cũng sẽ bảo đảm rất nhiều điều kiện đi kèm…”

Do nhân tố tuổi tác, dù trình độ chuyên môn của Tôn Á Lâm rất vững, bối cảnh gia đình cũng rất cường thế, nhưng tạm thời vẫn chưa đủ khả năng độc đương một mặt, chỉ có thể bắt đầu từ phó chức… Điểm này thì tương tự với Thẩm Hoài, không có thành tích ở xưởng thép làm bệ phóng, dù hắn lấy cấp chính khoa xuống hương trấn đảm nhiệm công tác, cũng chỉ có thể bắt đầu làm từ phó bí thư đảng ủy.

Có điều ngân hàng thương nghiệp đổ càng nhiều tiền của vào Đông Hoa, quy mô nghiệp vụ phát triển càng lớn, đối với con đường sự nghiệp cá nhân Tôn Á Lâm càng có lợi.

“Tôi đang nghi ngờ chỉ tiêu tài chính của Mai Khê có đạt được yêu cầu thiết lập cơ sở của ngân hàng không đây.” Tôn Á Lâm khảy khảy móng tay đánh dầu phớt hồng thon dài của mình, nói: “Anh cũng chỉ đến Mai Khê dát vàng lên mặt, nói trắng ra là khách qua đường, hà tất phải phí tâm thế này?”

Trong lời Tôn Á Lâm còn có ý khác, lúc nói ánh mắt liếc về phía Trần Đan, trong mắt nàng, cô gái xinh đẹp kiều mỵ này, với Thẩm Hoài rốt cuộc chỉ là một món trang sức, có điều tinh trí hơn những “món” trước kia một chút thôi.

Thẩm Hoài biết tính cách Tôn Á Lâm, cho dù bị người ta cầm chắc chuôi cầm, vẫn cứng đầu bất thời muốn phản kích một cái, cũng không chấp nàng, lảng sang chuyện khác, nói: “Chỉ tiêu tài chính cô không cần bận tâm, ngân hàng các cô thả ra 16 triệu cho xưởng thép, xưởng thép không thể không đem tài khoản chủ yếu đặt trong đó. Tôi ước tính giá trị sản lượng năm nay của xưởng thép phải đến 400 triệu…”

“Sao thế được, sản lượng thiết kế của xưởng chỉ đạt đến 10 vạn tấn là kịch kim, anh nói 300 triệu thì tôi còn tin.” Tôn Á Lâm không đáng, nói: “100 triệu nữa anh đào đâu ra.”

“Sản lượng thiết kế 8 vạn tấn của dây chuyền lò hồ quang là số liệu do bên Anh đưa ra, người Anh lười nhác thế nào chắc cô cũng biết rồi.” Thẩm Hoài nói: “Bọn tôi đã phân tích tiềm lực có thể khai thác của dây chuyền này, cũng có lòng tin đầu tư thêm ít tiền cải tạo sẽ có thể đẩy sản lượng lên một mức độ mới. Nếu cô không tin, chúng ta thử cược xem…”

“Đánh cuộc thì thôi, tôi không có hứng.” Tôn Á Lâm ngắt lời Thẩm Hoài, tuy giờ nàng còn rất nghi hoặc, sao từ khi về nước Thẩm Hoài thay đổi lớn thế này. Nhưng mấy ngày vừa rồi, thông qua khảo sát thực tế sản xuất và vận hành cụ thể trong nhà máy, nàng cảm thấy khả năng thắng cuộc không lớn, sao đi mắc kế khích tướng của Thẩm Hoài được.

Thẩm Hoài cười hắc hắc, nói: “Tôi nghĩ, dù là để phục vụ khách hàng vip như xưởng bọn tôi, hẳn nên đáng để ngân hàng các cô lập một cơ sở ở Mai Khê chứ? Đương nhiên, chúng ta là chị em họ, chiếu cố lẫn nhau là điều hẳn nên. Nếu cô có thể cho bọn tôi vay thêm 20 triệu, tôi còn sẽ giới thiệu mấy khách hàng lớn cho…”

“Hai quý tài chính tiếp theo, tình hình kinh doanh của xưởng mà vẫn giữ được như bây giờ, không cần anh nhắc, tôi cũng sẽ suy nghĩ tăng thêm khoản vay cho mấy người. Hiện tại thì miễn bàn…” Tôn Á Lâm nói: “Muốn tôi lập mạng lưới cho doanh nghiệp ở đây, cũng được, nhưng phải đồng ý với tôi một chuyện…”

“Cô nói trước.” Thẩm Hoài nói.

“Anh không thể gật đầu trước được à, chẳng lẽ tôi còn dám lừa lên đầu anh?” Tôn Á Lâm nguýt Thẩm Hoài một cái, nói: “Cũng không có gì khó khăn cả, mấy năm nay tôi ở khách sạn mãi chán rồi, giờ không biết phải cày ải ở Đông Hoa bao lâu, không muốn ở nhà khách nữa. Hồi trước nghe nói anh thuê được một căn nhà dưới quê, có thể nhường ra không?”

“Nhà dưới quê mà thôi, cô không chê lạc hậu?” Thẩm Hoài kỳ quái hỏi.

“Kẻ biết hưởng thụ như anh, sao lạc hậu được? Anh không đồng ý thì thôi.” Tôn Á Lâm nói.

Thẩm Hoài biết Tôn Á Lâm còn tưởng mình là Thẩm Hoài trước kia.

Nhìn nhìn căn phòng này mà xem, chỉ có một chiếc giường, một tủ, bốn vách để trần, không dán giấy, xi măng lở ra từng mảng, cả máy sưởi cũng là mới mua chữa cháy, ống nhổ đặt trong góc tường, mùi khai thoang thoảng, hiển nhiên Tôn Á Lâm chỉ tưởng nơi này là chỗ hắn dùng để trộm tình, ai ngờ nổi hắn đã trú ở đây chẵn ba tháng.

Nhưng Tôn Á Lâm đã muốn nhảy vào hố, Thẩm Hoài tất sẽ không mềm tay, nói: “Hồi trước tôi chủ yếu ở trong thành phố, đang định cải tạo lại căn nhà ấy, nhưng chưa có thời gian rảnh. Nếu cô muốn, tôi cũng không ngại chuyển quyền cư trú một gian cho…”

“Một gian, anh nghĩ tôi thừa tiền chắc!” Tôn Á Lâm trợn mắt lên, xem như chưa từng nhắc đến chuyện này.

Thẩm Hoài sao dễ thả nàng ra vậy được, giơ tay nói: “Cô đừng vội để, tôi cho cô xem bản vẽ cải tạo…” Chỉ về phía giường, dưới đít Trần Đan: “Đưa tập giấy vẽ đó cho anh.”

Trần Đan còn đang lúng túng vì bị bắt gian, nãy giờ ngồi yên nghe Thẩm Hoài và Tôn Á Lâm nói chuyện, lúc này mới giật nảy mình, đứng dậy cầm xếp giấy đặt lên bàn.

Thẩm Hoài một mực nói sẽ cải tạo lại nhà cũ, Trần Đan và tiểu Lê tự nhiên cũng mặc hắn, nhưng mấy ngày qua rồi mà không thấy hắn có động tĩnh gì, chỉ cho rằng nhất thời hứng khởi mới nói thế kia, không ngờ hắn còn làm sẵn bản vẽ…

Trần Đan trải giúp bản vẽ ra, Thẩm Hoài không hề tiến hành thiết kế công phu, chính xác gì cho cam. Chỉ nhờ vào kiến thức mèo quào học được từ hồi đại học, tưởng tượng vẽ ra đoạn đường đất sau khi cải tạo, gò đất sau nhà, trạch viện và kiến trúc trong nhà… Bên trong còn kẹp mấy tấm ảnh nhà cũ được hắn chụp lại làm cơ sở.

Ở Mai Khê, căn nhà chỉ tính là nhà dân bình thường, gạch xanh ngói đen, trì đường, sân viện theo kiểu cổ. Nếu nói có ưu điểm, thì chỉ có ba mặt là bể nước, trồng rất nhiều trúc xanh, khung cảnh tương đối độc lập, thanh tĩnh.

Đối với người sống từ nhỏ trong thành phố, bốn bề là sắt thép xi măng như Tôn Á Lâm, căn nhà này lại không khác thế ngoại đào viên bao nhiêu, cảm thấy rất mới lạ và thần bí, mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào bản vẽ.

“Cải tạo hoàn chỉnh hết bao nhiêu tiền?” Tôn Á Lâm cảnh giác nhìn Thẩm Hoài, nàng vẫn sợ mình bị thằng này đào hố lừa.

“Với vật giá trong nước, cùng lắm chỉ tốn 20 vạn, một tháng tiền tiêu vặt của cô mà thôi.” Thẩm Hoài nói: “Nếu không phải tôi bị cắt chi tiêu, quẫn bách đến bạc cả đầu, cần gì phải kêu cô hỗ trợ. Cô không thể để tôi đi tham ô nhận hối lộ kiếm tiền xây nhà, đúng không?”

Thấy Thẩm Hoài mềm giọng nài nỉ, Tôn Á Lâm đắc ý không thôi, nói: “Con bà nó, từ khi đi làm, trong nhà nói đến tuổi tự dựa thực lực kiếm cơm rồi, cơ hồ không phát sinh hoạt phí nữa. Mỗi đồng tiền tiêu đều là công sức tôi bỏ ra cả. Hai mươi vạn là nửa năm tiền công rồi, anh nghĩ tôi giàu lắm đấy.”

Thẩm Hoài chỉ có thể chống cằm ngồi bên cạnh nghe Thẩm Hoài và Tôn Á Lâm ra giá trả giá, vốn nàng nghe Thẩm Hoài cải tạo nhà cũ phải mất 20 vạn, hù đến không nhẹ; lại nghe Thẩm Hoài nói 20 vạn chẳng qua là tiền tiêu vặt một tháng của Tôn Á Lâm, thầm nhủ: Đám con cháu phú hào này sao coi tiền như rác, một tháng tiêu đâu cho hết 20 vạn? Lại nghe Tôn Á Lâm phàn nàn giờ 20 vạn là tiền lương nửa năm, không khỏi kinh ngạc: Tiền công cho nhân viên ngân hàng cao đến dọa người thế ư? … Dần dần tâm tư đã bay tẩn đâu tẩn đâu, cách xa chuyện cải tạo nhà cũ mười vạn tám ngàn dặm.

“Tôi không tin cô không có “tài khoản đen”, chiếc Maserati ngoài kia, chẳng lẽ cô cũng lấy tiền công ra mua?” Thẩm Hoài liếc mắt ra ngoài cổng, nói: “Mấy năm nay tôi không có cơ hội chơi xe, nhưng vẫn nhận ra chiếc Maserati này là đời mới. Dù ngân hàng thương nghiệp có số xe đặc cung nhất định, nhưng đưa chiếc này vào trong nước chắc phải hơn 200 vạn. Cô đừng nói dự chi hết tiền lương bốn năm năm ra để mua đấy?”

Tôn Á Lâm nhíu mày do dự một hồi, lại nhìn mấy bức ảnh và bản vẽ, không khống chế nổi dụ hoặc, cắn răng đáp ứng: “Được rồi, chỉ lần này thôi đấy, tuyệt không có lần sau đâu. Tiền quỹ của bà cũng sắp chạm đáy rồi.”

“Vậy tạm thời cô ở đâu, hay là cả tiểu ban trù bị đến ở trong nhà hàng Trần Đan đi?” Thẩm Hoài ra vẻ quan tâm hỏi.

Tôn Á Lâm trừng thằng tham lam không biết ngán này một cái, nói: “Tạm thời tiểu ban trù bị đều ở trong Nam viên tân quán, trong đó có mấy tên háo sắc, tôi không muốn tiếp xúc nhiều với chúng mới nghĩ đến chuyện qua đây. Chắc lần này giá phòng về lại bình thường rồi chứ?”

Dưới bàn, Trần Đan khẽ bóp Thẩm Hoài một cái.

Thẩm Hoài khổ mặt liếc sang Trần Đan: Anh mổ cả chị họ mình, không phải là vì em? Lại hỏi Tôn Á Lâm: “Sophia đâu?”

“Cô ấy còn phải ở lại trên tỉnh học thêm tiếng Trung, tạm thời sẽ không điều đến Đông Hoa công tác.” Tôn Á Lâm nói.

Nói là cải tạo nhà cũ, nhưng đó mới chỉ trên giấy, Tôn Á Lâm chỉ có thể tiếp tục trú trong nhà hàng Chử Cốc, nhưng nếu nàng đã đồng ý bỏ tiền, chuyện cải tạo chắc sẽ rất nhanh được khởi động.

Trần Đan trực tiếp dẫn Tôn Á Lâm tới nhà hàng, sáng nay Thẩm Hoài còn phải đến xưởng thép làm việc, trọn cả buổi chiều thì bận tham gia hội nghị đảng chính trên trấn.

Buổi chiều, vừa đến phòng làm việc, Thẩm Hoài liền nhận được điện thoại của bí thư huyện ủy Đào Kế Hưng và ban tổ chức huyện, mới biết trưa nay, trong hội nghị thường ủy huyện, Đào Kế Hưng đã đề ra vấn đề điều động nhân sự ở Mai Khê.

Vốn loại chuyện này không có khả năng quyết định trong một sớm một chiều, nhưng chỉ ngăn ngắn hai ngày, sự tình diễn biến dồn dập. Trước là đích thân bí thư thị ủy thị sát Mai Khê, khẳng định thành tích chỉnh đốn của xưởng thép. Sau nữa là thanh niên lêu lổng ngoài xã hội vào khuôn viên trường trung học gây chuyện, ẩu đả sư sinh, dẫn phát ra sự kiện với tính chất cực ác liệt. Huyện ủy cần đứng ra giải quyết dứt khoát, tránh miễn dây dưa càng lâu, ảnh hưởng càng rộng.

Hội nghị đã nhất trí điều Đỗ Kiến đến huyện kế ủy giữ chức phó chủ nhiệm, Thẩm Hoài lên thay ghế bí thư đảng ủy trấn, trình tự tổ chức đã bắt đầu, sẽ hoàn thành xong ngay trong xuân tiết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK