Mục lục
Tranh Đấu Quan Trường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Chỉ tiếc ly trà, đó là cái mà tôi thích nhất đó, đã dùng mấy năm, vỡ rồi cũng không tìm được cái khác mà mua.

Thẩm Hoài đổi chiếc ly thuỷ tinh khác, châm trà cho Phùng Ngọc Mai và La Khánh, dường như còn vì chén trà bị vỡ ngoài cửa kia mà đau lòng nên không châm trà cho mình nữa.

- Trương gia bắt đầu từ Trương Thái Phú, đã kinh doanh nhiều năm ở Du Sơn, hôm nay đốt ngọn lửa này còn không phải là thủ đoạn hạ lưu của bọn người Trương gia sao. Tuy Trương gia không đảm nhận chức nào ở Du Sơn nhưng ngay cả bí thư huyện uỷ, chủ tịch huyện uỷ muốn sống yên ở Du Sơn thì cũng phải dễ dãi cho Trương gia.

Phùng Ngọc Mai thấy chuyện tối nay cũng không khiến Thẩm Hoài mất đi lý trí. Lúc nãy làm vỡ ly trà, mắng Tiếu Hạo Dân chẳng qua chỉ là để cho người khác nhìn thôi, lúc này cô mới thật sự chắc chắn rằng hắn không phải là người chỉ có chỗ dựa, tính cách mà không có thủ đoạn, không biết giở trò ma mãnh, so với tưởng tượng trước đây của cô thì càng hiểu rõ tình hình sau này của y, cho nên có những thứ cô cũng không che dấu không nói nữa.

- Tham quan dễ đánh, tiểu nhân khó đấu

Thẩm Hoài cười nói

- Từ xưa đến nay, rắn địa phương là khó đối phó nhất. Nhưng mà nếu sợ mà không đấu với chúng thì rất nhiều việc không có cách nào thuận lợi mà triển khai…

Lúc này điện thoại reng lên, Thẩm Hoài đứng dậy nghe điện thoại, cười nói với Phùng Ngọc Mai, La Khánh:

- Là Tiếu Hạo Dân gọi đến tìm mắng đấy…

Thấy Thẩm Hoài không có ý lảng tránh họ, Phùng Ngọc Mai, La Khánh ngồi ở đó nghe Thẩm Hoài nói chuyện điện thoại với Tiếu Hạo Dân:

- Cục công thương huyện ngày mai sẽ cho tôi câu trả lời sơ bộ, chỉ cần có thể tạm thời cách chức điều tra Trương Bồi Kiệt thì chúng ta có thể cho hắn vào ngọn lửa mà bọn chúng đã đốt trước. Trương Hữu Tài giở thủ đoạn thí tốt giữ xe thì cứ cho hắn chơi, để xem hắn có bao nhiêu con tốt để thí

Thẩm Hoài tất nhiên sẽ không mắng Tiếu Hạo Dân thật, trong điện thoại nói hết những bí mật cho Tiếu Hạo Dân nghe

- Hôm nay tôi cũng là công khai để mắt tới anh, tiếp theo sẽ để chủ nhiệm Phùng liên tục gây phiền phức cho anh, anh càng cố gắng rửa oan cho mình, tìm mọi cách đẩy mọi trách nhiệm lên đầu của Trương Bồi Kiệt, tin rằng người khác có thể hiểu. Tôi tin trấn Đông Du cũng không thể là bền chắc như thép, không có một lỗ hổng. Chỉ cần chúng ta có thể lấy được một vài thứ hữu dụng khiến cho Trương Bồi Kiệt không thể thoát thân, Trương Hữu Tài bọn họ sẽ lo Trương Bồi Kiệt sẽ nói ra càng nhiều bí mật để bảo vệ chính mình …

Cúp điện thoại của Tiếu Hạo Dân, Thẩm Hoài nói với Phùng Ngọc Mai, La Khánh:

- Chúng ta bây giờ đang kinh động đến con rắn Trương Hữu Tài cho nên phải làm cho cây cỏ rung lợi hại hơn một chút. Nhưng mà tình hình của Du Sơn khó giải quyết hơn so với tôi nghĩ. Đập nước hồ Du Sơn phải trước lũ định kì hoàn thành gia cố, sau Tết lại phải khởi công. Tính như vậy thì thời gian để chúng ta tìm ra dường thoát quả thực rất ngắn, một chút ngã rẽ cũng không thể ra … Như vậy đi, La Khánh ngày mai anh đến thành phố trước, hôm sau tôi đến thành phố gặp anh, xem có thể giải quyết trước Tết không.

La Khánh không rõ trong lòng Thẩm Hoài định làm gì, nhưng nghe hắn nói phải vào trước lũ định kỳ năm tới hoàn thành công tác gia cố đập nước hồ Du Sơn, thời gian đúng là rất gấp.

Tuy rằng họ biết Thẩm Hoài nhậm chức muốn đánh vào bia ngắm Trương Hữu Tài trước để chuyển mọi ánh mắt của người khác, kế hoạch rõ ràng, cách làm cao minh, nhưng cũng không rõ Thẩm Hoài định tìm đường thoát gì ở đập Du Sơn này.

Vương gia nắm giữ toàn bộ hệ thống thuỷ lợi huyện Du Sơn, cũng không dễ chọc hơn Trương gia là bao, phóng hoả đốt tư liệu, thậm chí tạt nước bẩn lên đầu La Khánh, quấy nhiễu cục diện, không phải là không làm ra được – hơn nữa đều là sau khi Thẩm Hoài đắc tội với Bí thư Thành uỷ Đàm Khải Bình bị đá đến Du Sơn này ăn không ngồi rồi, ngay chính Thẩm Hoài cũng nói “thành phố có người không hy vọng hắn làm việc”, họ quả thực tưởng tượng không ra Thẩm Hoài làm sao có thể nhanh chóng tìm ra đường thoát này.

La Khánh và Phùng Ngọc Mai trở về, sắp xếp lại tình hình đập nước hồ Du Sơn đến sáng, chỉ mới chợp mắt được hai ba tiếng.

Mọi người bây giờ đều đang tập trung vào ngọn lửa đêm qua ở sở công thương trấn Đông Du, không biết Thẩm Hoài sẽ nổi trận lôi đình như thế nào, La Khánh đến trạm xe của huyện để đi đến thành phố, hoàn toàn không khiến ai chú ý.

Chỉ có trong văn phòng Phùng Ngọc Mai là có điện thoại, ngay cả máy Fax cũng không có. La Khánh gọi điện thoại đến văn phòng, nói là đã liên lạc với thư ký của Dương Ngọc Quyền, Tống Hiểu Quân, nhưng trong văn phòng người đến kẻ lui, Phùng Ngọc Mai cũng không tiện hỏi nhiều nên đành cúp điện thoại.

Sở công thương huyện kết luận xử lý trước tiên đối với Trương Bồi Kiệt cũng không khác biệt cho lắm so với dự đoán của Thẩm Hoài, cách chức đợi điều tra. Chuyện Sở công thương xảy ra hoả hoạn, rốt cuộc có thể đưa ra kết luận gì thì phải coi tình hình điều tra sau đó của cục Công an huyện và đội phòng cháy chữa cháy.

Hoả hoạn tuy là cháy ở Sở công thương trấn Đông Du nhưng không xảy ra thương vong gì, trong huyện cũng chỉ xử lý như một trận hoả hoạn bình thường, chỉ có thêm công văn gửi các đơn vị yêu cầu tăng cường công tác phòng cháy hoả hoạn.

Đối với nhiều người, rồng mạnh không đè được rắn nhà. Hoả hoạn sẽ trở thành một món nợ khó đòi mà công tác điều chỉnh liên hợp sẽ chỉ có thể làm kiểu như đầu voi đuôi chuột, giải quyết vấn đề về thương hộ sẽ kết thúc mọi chuyện, huyện Du Sơn sẽ mau chóng trở lại bình thường như trước đây, huyện Du Sơn tuy nghèo nhưng cũng có một số người thích hưởng thụ “sự bình yên” như thế này.

Hoả hoạn và công tác điều chỉnh liên hợp không có tiến triển, hôm sau Thẩm Hoài liền xin nghỉ phép về thành phố, mọi người cũng không cảm thấy bất ngờ; Lương Chấn Bảo, Cao Dương thậm chí cũng chỉ mong sao Thẩm Hoài xin nghỉ phép ở trên thành phố hưởng phúc luôn, sợ là hắn đến chết cũng phải đến Du Sơn này chịu khổ.

Thư kí Tào Tuấn, lái xe Vương Uy vốn không đáng tin, Thẩm Hoài có chuyện cũng sẽ không dẫn họ theo. Nhưng mà để trốn tránh, Thẩm Hoài cũng không thể một mình dẫn Phùng Ngọc Mai đến thành phố, buổi sáng tự mình lái xe đến thành phố trước.

Trưa đó Phùng Ngọc Mai mới ra khỏi văn phòng, ngồi trên xe đi đoạn đường đầy xóc nảy, lúc hoàng hôn mới đến được thành phố, La Khánh cùng Thiệu Chinh lái xe đến trạm xe đợi Phùng Ngọc Mai.

Bởi vì Thiệu Chinh ở đó nên Phùng Ngọc Mai cũng không tiện trực tiếp hỏi chồng tình hình hôm qua gặp mặt chủ tịch thành phố Dương Ngọc Quyền, chỉ có thể để sự tò mò trong lòng, trong xe chỉ nói một số chuyện đã xảy ra trong hai ngày ở huyện cho chồng nghe.

Phùng Ngọc Mai dù công dù tư thì một năm cũng đã lên xuống thành phố mấy lần, đối với sự thay đổi của thành phố Đông Hoa không có gì là mới lạ. Đợi xe đi vào nội thành, tiến vào khu kết hợp xã thành Đông Nam, quẹo vào đường Chử Khê, những gì nhìn thấy khiến cho Phùng Ngọc Mai bất ngờ, hỏi Thiệu Chinh:

- Chủ nhiệm Thiệu, chỗ mới đi qua chính là trấn Mai Khê đó sao?

- Ừ

Thiệu Chinh vừa lái xe, vừa nói với Phùng Ngọc Mai và La Khánh

- Bí thư Thẩm ở Mai Khê tiếp khách, kêu tôi đón hai người đến trấn Mai Khê ở một đêm.

Đường Chử Khê, quốc lộ Mai Hạc, đường nhựa rất dài và rộng, hai bên là các chung cư, dải phân cách có trồng cây xanh cùng với khu công nghiệp ngay ngắn khiến cho Phùng Ngọc Mai vô cùng ngạc nhiên.

Vốn biết là hai năm nay Mai Khê rất phát triển, nhưng chưa tận mắt thấy, rất khó tưởng tượng rằng trấn mới Mai Khê và quy mô công nghiệp lớn như thế này, giống như một toà thành đang tiến lên vậy.

Xe dừng lại ở trước một cái sân của nơi rất giống lâm viên tư gia phái đông trấn Mai Khê, sau nơi đậu xe còn đậu ba chiếc xe, một chiếc là chiếc Jeep Bắc Kinh huyện cấp cho Thẩm Hoài, rỉ sét, cũ nát, tróc sơn ra rất nhiều, khiến chiếc xe con kế bên rất nổi bật với những phong cách khác thường.

Phùng Ngọc Mai cùng La Khánh không có nghiên cứu xe cộ, nhưng nhìn vào là biết mức độ quý giá của chiếc xe.

Hôm qua La Khánh vào thành phố đến giờ cũng chưa gặp được Thẩm Hoài, Tống Hiểu Quân chỉ cho hắn gặp Thiệu Chinh, hắn chỉ có thể cùng Thiệu Chinh đến bến xe đón vợ mình.

La Khánh và Phùng Ngọc Mai xuống xe, đi theo Thiệu Chinh vào sân, cách cửa sân một đoạn đã nghe thấy tiếng Thẩm Hoài cùng với một ông già đang nói chuyện ở trong sân.

Đẩy cửa vào, Phùng Ngọc Mai mới thấy là cách bố trí trong sân tinh xảo hơn trong những gì cô tưởng tượng, nhà sàn trên hồ, cỏ cây xanh mướt, nhà ở tuyệt đẹp.

Thẩm Hoài ngồi ở trong nhà sàn gỗ nằm ở góc sân, Phùng Ngọc Mai còn chưa kịp khen cô gái xinh đẹp và gợi cảm ngồi bên cạnh Thẩm Hoài, thấy Thôi Hướng Đông ngồi đối diện Thẩm Hoài thì vô cùng kinh ngạc.

Hai ngày trước nghe Thẩm Hoài nhắc đến Thôi Hướng Đông, Phùng Ngọc Mai đã biết Thẩm Hoài quen biết Thôi Hướng Đông, lão thành về hưu của hạm đội Hoàng Hải. Thẩm Hoài cũng kêu cô liên lạc với Sở lao động của hạm đội Hoàng Hải ở Từ Thành, nhưng không ngờ hôm nay Thẩm Hoài đón Thôi Hướng Đông từ Từ thành đến.

Phùng Ngọc Mai lúc này mới biết Thẩm Hoài vội về thành phố không phải là gặp Dương Ngọc Quyền mà là gặp Thôi Hướng Đông, cô không hiểu một người đã về hưu rất nhiều năm của hải quân thì có thể giúp gì cho việc vạch ra lối thoát trên hồ Du Sơn.

Thôi Hướng Đông nhìn thấy Phùng Ngọc Mai đã nhiều năm không gặp cũng không có gì ngạc nhiên, nói với Thẩm Hoài:

- Tên tiểu tử này bây giờ nhiều trò bịp bợm quá đấy, tôi tưởng anh đón lão già vô dụng này đến Đông Hoa thì có thể giúp anh đốn ngã Đàm Khải Bình sao? Nếu như những lão già này hữu ích như vậy thì anh nghĩ xem ở địa phương có thể rối một nùi vậy sao?

Thẩm Hoài không vội nói gì với Thôi Hướng Đông, đứng dậy mời Phùng Ngọc Mai và La Khánh, nói:

- Hai người chắc đã nhận ra ông ấy, nhưng có thể hai người chưa biết ông ấy là một trong những người tiên phong trong hải quân nước Cộng Hoà…

- Chuyện cũ trước đây anh nhắc đến để làm gì?

Thôi Hướng Đông không thích Thẩm Hoài nói thân phận của y, nói với giọng đầy bất mãn.

- Ông à

Thẩm Hoài cười nói

- Nếu không phải vấn đề của hồ Du Sơn nghiêm trọng, con không có cách nào giải quyết vấn đề nhanh hơn thì con cũng không kéo ông vào chỗ nước đục này đâu. Như vậy ông thấy thế nào, chúng con ai cũng không kinh động đến, ông đích thân đến đập nước hồ Du Sơn một chuyến, chính mắt nhìn thấy, nếu cảm thấy con đang làm phiền ông thì ông cứ phủi mông mà đi, sau này đừng để ý đến con nữa.

- Bất kể như thế nào, anh cũng có không có lòng tốt gì đâu.

Thôi Hướng Đông nói.

Tôn Á Lâm ở bên cạnh nói:

- Dù sao Tống gia cũng không phải là người tốt, Tống gia đấu càng ghê ghớm, ông không phải là càng vui sao?

- Ta có kinh khủng như con nói vậy không, nhìn nội bộ người ta đấu nhau à? Đúng là Tống gia không có người tốt, Tôn gia các người có người nào tốt đâu. Những năm đầu Tôn gia chính là những tên môi giới tư bản hút máu lột da người

Thôi Hướng Đông tức giận nói

- Chúng tôi cả đời làm cách mạng, lật đổ đế quốc, lật đổ phong kiến, lật đổ chủ nghĩa tư bản, không ngờ mấy mươi năm sau. Mấy tên tư bản lại phản công cướp trở lại, đúng là “ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây”. Chúng tôi càng ngày càng không hiểu thói đời bây giờ rồi.

Nghe Thôi Hướng Đông vạch trần gốc gác của Tôn Á Lâm, Thẩm Hoài cười ha ha còn chưa thấy Tôn Á Lâm nuốt quả đắng của ai cả

Tôn Á Lâm lại không thể đấu võ mồn với Thôi Hướng Đông, liếc ngang Thẩm Hoài, nói:

- Tống gia, Tôn gia không có người tốt, anh đắc ý gì chứ? Anh chính là giống của Tống gia, lại là giống của Tôn gia, xấu xa gấp hai lần.

Nghe Thẩm Hoài và Thôi Hướng Đông đấu võ mồm với cô gái thân hình hình gợi cảm, trong lòng Phùng Ngọc Mai nghĩ người mới quen với thân phận hết sức kinh ngạc kia, một cán bộ lão thành về hưu không được coi trọng kia, thật sự có phải là một nhân vật cấp tướng lĩnh trong hải quân không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK