Bữa cơm tối diễn ra trong trầm lắng, không một ai nhiều lời, phảng phất như đang ăn đám tang vậy.
Giữa buổi, Hùng Văn Bân lấy cớ phải tới bệnh viện, cáo từ rời đi trước.
Thẩm Hoài chậm rãi ăn cơm, đến khoảng 8h rưỡi mới cùng Tôn Á Lâm, Tống Đồng cáo từ, rời khỏi Đàm gia.
Ngồi vào xe của Tôn Á Lâm, Thẩm Hoài hạ song cửa xuống, để gió lạnh bên ngoài ùa vào, đưa mắt ngắm nhìn phố xá hai bên.
Bữa cơm này ăn rất không thoải mái, dây thần kinh Tống Đồng có thô to đến đâu cũng có thể cảm nhận được sự xa cách như vực sâu giữa Đàm Khải Bình và Thẩm Hoài, sau khi lên xe mới hung hăng thở phào một hơi, kinh ngạc hỏi: “Bữa cơm này thật khó nuốt a, vì sao anh với Đàm bá bá lại căng thẳng đến mức thủy hỏa không dung thế này?”
“…” Thẩm Hoài đưa tay vào túi quần mò thuốc và bật lửa mới nhớ ra đã để quên trong thư phòng Đàm Khải Bình, rút tay ra cười khổ với Tống Đồng: “Em thấy anh và Đàm Khải Bình thủy hỏa không dung ở chỗ nào? Quan hệ giữa anh với ông ta rất tốt, trong thư phòng còn rất náo nhiệt mà…”
Tống Đồng vào đời chưa sâu, tuy có thể nhìn ra không khí khác thường, nhưng Thẩm Hoài nói ngược nói xuôi, không chịu nói lời thực, nàng không tài nào đoán ra vì sao giữa hai người sẽ có mâu thuẫn sâu tới thế.
Khó được có dịp tới Đông Hoa chơi một chuyến, ăn cơm chiều khó nuốt thì cũng thôi, tiếp theo Tống Đồng rất tự nhiên muốn dẫn nàng đến chỗ nào thoải mái chơi cho đã; thế là Tôn Á Lâm liền trực tiếp lái xe tới Vạn Tử Thiên Hồng.
Mấy người Chu Tri Bạch, Dương Hải Bằng đã tới đây trước, không vào phòng mà đứng trong đại sảnh uống rượu đợi… Ngoài này quá loạn, Thẩm Hoài phải gọi Dương Lệ Lệ lại sắp xếp giùm một phòng để mọi người tán chuyện.
Vào phòng, Thẩm Hoài đem điều kiện vừa mật đàm ở nhà Đàm Khải Bình ra nói cho Chu Tri Bạch, Dương Hải Bằng nghe.
“Đàm Khải Bình coi trọng Chu Minh thế này?” Dương Lệ Lệ nghi hoặc hỏi.
Chu Tri Bạch cười “xùy” một tiếng, nói: “Chu Minh thì được mấy cân mấy lượng? Chẳng qua là Đàm Khải Bình không muốn dự án hùn vốn bị ảnh hưởng thôi!”
Quá trình đàm phán đã gần xong, chỉ thiếu mỗi chính thức ký hợp đồng, lúc này mà thay đổi nhân tuyển tổng giám đốc phía TQ, có lẽ cũng sẽ không gây ra ảnh hưởng gì đặc biệt…. có điều, ai lại muốn đi mạo hiểm?
Nói đến cùng là bởi Đàm Khải Bình quá xem trọng cái dự án này, mới phải làm đủ mọi cách đảm bảo ký hợp đồng cho xong cái đã.
Dương Hải Bằng khẽ than nhẹ:
Xảy ra chuyện thế này, quan hệ giữa hai người Hùng Văn Bân, Chu Minh trở mặt thành thù là điều tất nhiên, mà nếu như Đàm Khải Bình đã lựa chọn bảo vệ Chu Minh, vậy tiếp theo Hùng Văn Bân bị đá sang một bên, ngồi ghế lạnh uống trà là điều không khó để tưởng tượng.
Dương Hải Bằng hỏi Thẩm Hoài: “Giờ lão Hùng đang ở đâu?”
“Chắc đang ở bệnh viện!” Thẩm Hoài nói.
Dương Hải Bằng liếc nhìn đồng hồ, đã hơn 9h, nói không chừng giờ này Hùng Đại Ny và đứa bé đã ngủ, bèn nói: “Thôi vậy, để ngày mai tôi liên hệ lão Hùng sau…”
“Hùng Văn Bân đúng là xui xẻo!” Chu Tri Bạch và Hùng Văn Bân không có cảm tình gì đặc biệt, bình phán tùy ý nói: “Ông ta cũng được xem là thiểu số nhân tài trong quan trường Đông Hoa, lần này thất thế, sợ là khó ngoi lên được…”
Những quan viên khác bị Đàm Khải Bình ném bỏ thì còn có thể chọn trận doanh khác, Thẩm Hoài cũng có thể tuyển chọn lôi kéo một số người thích hợp, khăng khăng riêng Hùng Văn Bân lại không được.
Hùng Văn Bân đông sơn tái khởi là nhờ Thẩm Hoài tiến cử, nhưng rốt cuộc là bởi trực tiếp nhảy lên ghế phó chánh văn phòng thị ủy, làm “đại nội tổng quản” cho Đàm Khải Bình mà vang danh ở quan trường Đông Hoa.
Nhân mã Mai thép hệ tụ tập dưới cờ của Thẩm Hoài, sau này tách khỏi Đàm hệ, tự thành một phái, cũng không cần quá bận tâm rằng Đàm Khải Bình sẽ dùng thủ đoạn nghiêm lệ báo phục, nhưng nếu Thẩm Hoài lôi kéo Hùng Văn Bân gia nhập Mai thép hệ, vậy là phá hoại quy tắc cơ bản nhất chốn quan trường.
Không chỉ Tống gia sẽ không cho phép Thẩm Hoài phá hoại quy tắc như thế; nếu Hùng Văn Bân chấp ý “phản bội” Đàm Khải Bình, Đàm Khải Bình cũng có thể bất chấp thủ đoạn mà báo phục…. Tuy Thẩm Hoài nhân cơ hội lần này vạch rõ giới hạn giữa Mai thép hệ và Đàm hệ, nhưng trước mắt cả hai chỉ được tính là một phân chi của Tống hệ mà thôi.
Chỉ cần Đàm Khải Bình còn ngồi trên ghế bí thư thị ủy Đông Hoa một ngày, từ ấy về sau Hùng Văn Bân phải ngồi nhàn chức một ngày… đây là kết cục mà ông ta không thể nào trốn tránh… trừ phi có thể có nhân vật càng cường thế hơn Đàm Khải Bình nguyện dùng Hùng Văn Bân.
Thẩm Hoài ngồi ở Vạn Tử Thiên Hồng một giờ rồi ly khai, trực tiếp ngồi xe về lại Mai Khê.
Ba mẹ Trần Đan ở ngay cách vách, trong nhà còn sáng đen, có người ngồi trong khách sảnh tán gẫu, nhưng cửa sổ lại bị rèm che, Thẩm Hoài không xác định là Trần Đan sẽ ở nhà; chỉ thấy Kim tử khứu giác mẫn cảm, phe phẩy đuôi chạy ra hoan nghênh hắn.
Thẩm Hoài nhè nhẹ vỗ vỗ lên cổ Kim tử, nhảy qua tường, trốn vào phòng ngủ Trần Đan.
Trần Đan nhấc ấm nước từ nhà ba mẹ trở về, mở cửa phòng ngủ, bỗng nhiên thấy trong phòng có người, bị hù đến rơi cả ấm xuống đất.
“Choang” một tiếng, ấm nước vỡ thành vụn phấn, nước nóng vung vẩy khắp nơi, phút chốc trong phòng toàn là hơi nước nóng hổi.
“Sao thế?” Tiểu Lê và mẹ Trần Đan theo nhau vào phòng, thấy Trần Đan làm bể ấm, hỏi.
“Không có gì, thấy con chuột chạy qua nên hoảng quá!” Nói rồi thuận tay đóng cửa phòng lại.
“Làm gì có chuột, vụng tay vụng chân rồi cứ mượn cớ!” Mẹ Trần Đan quở trách, cầm chổi quét định dọn sạch mảnh vụn: “Một cái ruột phích tận mấy đồng, con vụng tay vụng chân thế này thì bao nhiêu tiền cho đủ!”
Trần Đan bị dọa đến không dám thở mạnh, tiểu Lê nghi hoặc nhìn nàng, ló đầu vào trong phòng ngủ một cái, thấy Kim tử đang chạy loạn trước tủ đồ, như có ý muốn bới đồ trong đó ra vậy….
Trần Đan vội vàng chạy vào phòng, ôm chặt Kim tử không cho nó nhảy loạn, còn tự giễu nói: “Con còn tưởng chuột, hóa ra là nó…”
Mẹ Trần Đan thật không sinh nghi, thu dọn hết mảnh vỡ mới nói: “Con cầm bình nước nóng nữa sang đây, lần này mà bể nữa, mai tự đi mà đổi ruột phích, lớn từng này tuổi rồi mà còn hậu đậu!”
Nhìn Trần Đan và mẹ nàng sang phòng cách vách, tiểu Lê mở cửa tủ đồ, quả nhiên là Thẩm Hoài cuộn mình trốn trong đó, ôm bụng cười khúc khích, nói: “Em biết chị Trần Đan nhìn thấy chuột mà!”
Thẩm Hoài vừa chui ra, Kim tử nhảy bật tới, đẩy hắn ngược vào trong tủ đồ, hưng phấn vươn lưỡi liếm lên mặt Thẩm Hoài.
Trần Đan rón rén chạy trở về, cẩn thận khóa trái cửa phòng, nhìn Thẩm Hoài vất vả đẩy Kim tử ra, bộ dạng nhếch nhách bò ra khỏi tủ đồ, vừa buồn cười vừa hạnh phúc, cười nói: “Nghiện ăn vụng rồi phải không? Anh bảo muốn bồi Tống Đồng đi chơi mà? Sao lại đến đây?”
“Ai bồi nàng làm gì?” Thẩm Hoài nói, thiếu chút bị mẹ Trần Đan bắt gian, mặc hắn gan lớn như cẩu, lúc này nhiều ít cũng có chút sợ hãi, ngồi trên khuê giường thơm ngào ngạt của nàng, cởi áo khoác ra, nói: “Tối nay ăn cơm trong nhà Đàm Khải Bình, vô vị vô cùng; Tết nay các em thế nào?”
“Chán chết!” tiểu Lê cuộn chân ngồi lên giường, nói: “Nhà hàng không nghỉ Tết, nhưng nhân viên xin nghỉ về nhà lại không ít, em bị kéo sang đó làm nhân viên lâm thời, còn gì là Tết với nhất nữa? Lần tới anh có về BK đón Tết, nhất định phải dẫn bọn em theo, được không?”
“Được, anh lên BK cũng chán, không biết làm gì.” Thẩm Hoài nói: “Chỉ mong phân thân được về với hai em!”
“Được rồi, đàn ông toàn đồ hư ngụy cả, chỉ biết nói dối lừa người, lời này đúng là không sai.” Tiểu Lê bất bình thay cho Trần Đan, lại cười mị mị nhìn chăm chăm vào mắt Thẩm Hoài, hỏi: “Anh tưởng chuyện anh phong lưu khoát hoạt với mỹ nữ đồng học, em và chị Trần Đan ở nhà không biết mảy may ư?”
“Hồi chiều Tôn Á Lâm dẫn Tống Đồng đến nhà hàng chơi, biết cả ngày nay anh mới về nên công tác nhiều, mới không gọi điện làm phiền nữa.” Trần Đan cười cười ngồi xuống giường nói: “Nghe Tôn Á Lâm bảo, lần về BK này hình như không chán như anh nói.”
“Để anh bình tĩnh một cái!” Thẩm Hoài xoa xoa mặt, lảng sang chuyện khác, hỏi: “Thế em cũng biết chuyện của nhà lão Hùng?”
Trần Đan khẽ trừng Thẩm Hoài một cái, trách hắn trắng trợn giở trò đánh trống lảng, nhưng vừa nghĩ đến chuyện giữa Hùng Đại Ny và Chu Minh, lại nhịn không nổi than dài một tiếng, nói: “Em và tiểu Lê tính ngày mai đến bệnh viện thăm nàng một cái…”
“Được, ngày mai để anh sắp xếp thời gian đi cùng hai em luôn…” Thẩm Hoài nói
Bởi quy tắc trò chơi, ở quan trường không thể trợ giúp gì nhiều cho Hùng Văn Bân, nhưng quan hệ cá nhân lại là một vấn đề khác.
Trần Đan do dự một chốc, hỏi Thẩm Hoài: “Anh đi với em liệu có thích hợp không?”
“Cái gì mà thích hợp hay không?” Thẩm Hoài nói, lại hỏi tiểu Lê: “Bài tập nghỉ Tết làm hết chưa?”
“Không cần đuổi người ta đi trắng trợn thế đâu!” tiểu Lê gắt giọng: “Tối nay em ngủ với chị Trần Đan, anh mà không đi thì sang phòng em mà ngủ.” Nói rồi nhào lại ôm chặt eo Trần Đan không chịu thả ra.
Thẩm Hoài vội vội vàng vàng gỡ tay tiểu Lê ra, hì hà hì hục đẩy nàng ra khỏi phòng, khiến Trần Đan cười khúc khích không thôi.
Trần Đan biết tối nay không cách nào đuổi Thẩm Hoài đi được rồi, bèn cầm bình nước nóng giúp hắn tẩy rửa, rồi cùng luồn vào trong chăn ấm tâm sự.
“Tôn Á Lâm kể chuyện gặp mặt đối tượng của anh rồi, nghe bảo người ta rất vừa ý với anh.” Trần Đan sấp trong lòng Thẩm Hoài, cảm thụ hơi ấm từ hắn phả sang, nói: “Em nghĩ người ta chắc sẽ không dung nhẫn anh có người đàn bà khác ở bên ngoài đâu…”
Ái tình cũng như ma quỷ, chỉ nghe nói chứ chưa gặp qua. Quan hệ giữa hai người khác phái, phần nhiều là bởi đối phó với áp lực từ xã hội hiện đại dung tục. Nếu không phải Hùng Văn Bân là phó chánh văn phòng thị ủy, Hùng Đại Ny chỉ xuất thân từ gia đình tiểu thị dân bình thường, đối với chuyện ngoại tình của Chu Minh chắc chỉ có thể nhẫn nhịn, nếu tính cách Hùng Đại Ny mềm yếu, thậm chí còn không khả năng xông vào cửa bắt gian.
Nhưng trước mắt chuyện gian tình của Chu Minh đã ở trong trạng thái bán công khai rồi, khoan nói cảm thụ của cá nhân Hùng Đại Ny, Hùng Văn Bân cũng có tôn nghiêm của ông ta, ông ta không khả năng dung nhẫn sự tình này, kẻ hại khiến con gái ông sinh non suýt chết nhất định không thể tiến vào nhà họ Hùng thêm một lần.
Loại tình huống này rất có khả năng sẽ ốp lên người Thẩm Hoài, nếu hắn thật có một bố vợ là ủy viên dự khuyết TW Đảng, hai năm sau khả năng sẽ thành ủy viên chính thức, khả năng Thành Di dung nhẫn hắn làm loạn ở bên ngoài thấp đến gần như có thể coi bằng không.
Thẩm Hoài nhẹ hôn lên môi Trần Đan, không để nàng nói gì thêm, chỉ nói khẽ vào tai nàng: “Em nói anh tham lam cũng tốt, vô sỉ cũng thôi. Anh có thể cái gì cũng không cần, nhưng không thể không thiếu em được.”
Trần Đan quay người lại, ôm chặt Thẩm Hoài, vùi đầu vào ngực hắn, nói: “Không quản anh đã nói lời này với những ai, trong lòng em chỉ biết anh nói cho một mình em nghe…. Mà thôi, đừng nghĩ nhiều làm gì, ở bên nhau được một ngày là một ngày….”
Trong lòng Thẩm Hoài hơi thẹn, nhìn đôi mắt mê người lấp lánh trong ánh đèn mơ hồ của nàng, khẽ hôn nhẹ lên mí mắt….
Chương 341
Một đêm triền miên không nghỉ, sáng sớm ngày thứ hai nhân lúc Trần Đan đánh lạc hướng mẹ nàng, Thẩm Hoài trộm trộm chuồn ra trốn đến công ty.
************************************************** **********
Sáng nay Thẩm Hoài phải gọi điện cho cô út, nói sự tình ở Đông Hoa hai ngày qua, hy vọng phía điện lực Đông Nam có thể nhanh chóng bắt tay vào công tác hợp vốn, trao đổi cổ quyền, tránh miễn đêm dài lắm mộng.
Tống Văn Tuệ nhận được điện thoại, trong lòng than thở không thôi.
Vốn giai đoạn Thẩm Hoài giao vãng với con gái Thành Văn Quang là cơ hội để song phương hòa hoãn mâu thuẫn, ai biết sẽ đột nhiên phát sinh chuyện thế này?
Khăng khăng Thẩm Hoài cũng không phải đèn cạn dầu, trong chuyện này hắn có thể đứng ngoài không đi trêu ghẹo họ Đàm; song hắn lại nắm chắc thời cơ, mượn thế để Mai thép thoát ly sự khống chế trực tiếp từ chính phủ địa phương, tạo không gian phát triển càng rộng rãi, Tống Văn Tuệ không thể trách hắn làm thế là sai.
Tuy trong quan trường Thẩm Hoài còn xa mới tính là thành thục, trơn tròn, nhưng mỗi bước đi của hắn đều nỗ lực dẫn Mai thép tiến về không gian càng cao, càng rộng mở… Chuyện gì cũng có hai mặt của nó, Thẩm Hoài phong mang quá lộ, có thể nói là không thành thục, nhưng nói đi thì phải nói lại, nếu Thẩm Hoài không có tâm thái mặc kệ hết thảy, quét ngang khốn khó này, sao Mai thép có thể đạt thành tựu đáng kể trong thời gian ngắn thế được?
Tống Văn Tuệ nghĩ đến hình thế sau này, khi dự án Mai thép đang bắt tay làm xong, cổ phần mà chính phủ địa phương nắm giữ trong Mai thép sẽ tiếp tục giáng xuống, tổng tư sản của Mai thép sắp đạt tới quy mô 1 tỷ, ở địa khu mà kinh tế chưa thực sự phát triển như Đông Hoa, đúng là Thẩm Hoài đã đủ thực lực để tự thành một hệ… Nghĩ thế bèn cũng mặc kệ cho hắn dày vò, không khuyên thêm nữa.
************************************************** *****
Đầu năm mồng sáu, cơ quan chính phủ bắt đầu đi làm trở lại bình thường, nhưng không khí lười nhác, hưởng thụ còn sẽ kéo dài suốt tháng giêng.
Trừ phòng ban sản xuất một mực trong trạng thái luân ban không nghỉ, những bộ phận khác thì đã công tác trở lại vào ngày mồng 4, bắt đầu tiến vào trạng thái vận hành bình thường.
Kiến thiết Cồn Giang còn chưa đủ kinh nghiệm và thực lực để tiếp nhận hạng mục công nghiệp lớn, qua thời gian dài thảo luận, bàn bạc, Thẩm Hoài và mấy người Triệu Đông quyết định công tác kiến thiết trong lần nhập dây chuyền này sẽ do công ty kiến thiết khoáng sản số 6 trực thuộc bộ Cơ giới Nông nghiệp làm tổng thầu… Lúc ấy dây chuyền luyện thép chủ chốt của xưởng, bao gồm công tác cải tạo kỹ thuật cũng do công ty này phụ trách kiến thiết. Về phần lực lượng kỹ thuật, năm trước những cán bộ và công nhân viên kỹ thuật cốt cán đã được phái tới Birmingham tham gia dỡ dời thiết bị.
Tuy đồ án thiết kế dự án lần này còn chưa qua vòng thẩm hạch cuối cùng, nhưng dưới sự thôi thúc của Mai thép, đội thi công của công ty số 6 đã tới công trường vào năm trước.
Sau khi gọi điện cho cô út, Thẩm Hoài liền sắp xếp thời gian tới công trường nhìn qua một cái. Nhà tạm cho ban chỉ huy công trình đã dựng xong, công nhân chính đang dựng hàng rào vây quanh công trường. Trước khi chính thức động thổ, nước và điện cũng phải phối bị kịp thời, còn một số công tác cần gấp rút hoàn thành.
Triệu Đông từ trong lán chỉ huy chạy ra, hai bên cằm dưới có vết xước, Thẩm Hoài cười hỏi: “Chậc… sao thế… là tác phẩm của Minh Hà?”
Thẩm Hoài sờ lên hai vết xước bên cằm, cười khổ nói: “Từ đầu năm đến giờ toàn ngủ trên công trường, Minh Hà có muốn cãi cọ cũng không cơ hội; sáng nay cạo râu không cẩn thận nên mới…”
Công ty dự án lần này do Thẩm Hoài đảm nhiệm chủ tịch hội đồng quản trị, Triệu Đông và Phan Thành lần lượt là tổng giám đốc, phó tổng giám đốc.
Thẩm Hoài không có mặt, có chuyện gì đều phải đến tay Triệu Đông mới quyết định được.
Mặc dù đám người Hồ Chí Cương đều được phái tới đảm nhiệm giám đốc văn phòng trong công ty dự án mới, làm trợ thủ hỗ trợ Triệu Đông, nhưng do thời gian chuẩn bị quá gấp rút, cả đồ án cơ địa còn chưa thẩm định xong, lại phải hoàn thành trước 16 tháng giêng để tiến hành nghi thức động thổ, tất cả công tác chồng tích vào tay, hoàn toàn có thể dùng vắt chân lên cổ để hình dung.
Triệu Đông cũng biết chuyện nhà Hùng Văn Bân, nhưng cả mấy cuộc họp ban thi công hôm qua cũng không có cơ hội nghe Thẩm Hoài nói kỹ, chỉ nghe qua đại khái… Lần này vừa hướng nhà tạm của bộ chỉ huy công trình vừa nghe Thẩm Hoài kể dạ yến đêm qua trong nhà Đàm Khải Bình, nhịn không nổi than thở một hơi.
“Đợi dự án mới làm xong, vận hành có lợi nhuận, chúng ta mới có thể đứng thẳng lưng, không cần nhìn sắc mặt người khác.” Thẩm Hoài vỗ vỗ lên vai Triệu Đông: “Đoạn thời gian này cậu chú ý sức khỏe chút…”
Triệu Đông gật gật đầu, hắn không thích sự hư ngụy, ngươi lừa ta gạt trên chốn quan trường, nhưng muốn hết khả năng vẫy thoát tệ đoan kia, nói đến cùng vẫn phải nhờ thực lực bản thân.
Năm nay sản lượng Mai thép đã vượt quá 600 triệu, thuế nộp lên hơn 50 triệu, chiếm đến 56% tổng tài thuế của địa khu Đông Hoa, địa vị Mai thép ở Đông Hoa là không thể xem nhẹ.
Dự án mới làm xong, cộng cả nhà máy điện, bến cảng, các xí nghiệp tương quan với Mai thép thì sẽ có tổng sản lượng đạt tới 2,5 tỷ thậm chí càng cao, số thuế nộp lên rất có thể vượt quá con số 300 triệu; lại thêm thông qua lợi ích ràng buộc, cột chặt điện lực Đông Nam, Hồng Cơ, Chúng Tín và rất nhiều xí nghiệp địa phương vào cùng chiến hào với Mai thép.
Đến lúc ấy Đàm Khải Bình còn muốn động tay động chân vào Mai thép, vậy tất phải lo lắng đến hậu quả và ảnh hưởng, liệu kẻ ngồi trên ghế bí thư thị ủy như hắn có đủ sức tiếp nhận không.
Trước nay chính trị không có chỗ cho kẻ cô lập, quan trường dù nhỏ đến đâu cũng thông qua đủ loại ràng buộc lợi ích, trói buộc cùng một chỗ với thế giới bên ngoài.
Một viên đường nằm trên khay, thường thường sẽ có vô số người nhìn chăm chăm vào nó, chuyện liên quan đến lợi ích của vô số người, ai dám động tay đánh lật bàn, kẻ đó phải lo lắng cho cẩn thận, liệu sẽ dẫn tới những hậu quả gì.
Đối với cảnh ngộ mà Hùng Văn Bân phải đối mặt sắp tới, Thẩm Hoài cũng hết cách, Triệu Đông càng vô lực không giúp gì được; thậm chí hắn còn không sắp xếp được thời gian để tới thăm mẹ con Hùng Đại Ny trong bệnh viện.
************************************************** **********
Họp mặt làm quen một cái với người phụ trách của công ty số 6 xong, Thẩm Hoài gọi điện cho Trần Đan, được biết nàng và tiểu Lê đang trong bệnh viện thăm mẹ con Hùng Đại Ny.
Nhìn trong tay đã không còn chuyện gì quá khẩn yếu cần mình lên tiếng… Tôn Á Lâm lại gọi điện tới, nói tối nay hẹn đến nhà hàng Chử Cốc ăn cơm, Thẩm Hoài liền tính tới bệnh viện một chuyến, cũng tiện đón Trần Đan và tiểu Lê về thị trấn luôn.
Thẩm Hoài ngồi xe bus đến bệnh viện nhân dân, đến gần phòng bệnh, thấy bên trong vọng ra tiếng cười nói rộn ràng, có vẻ rất đông vui.
Trừ Trần Đan, tiểu Lê còn có đồng sự của Hùng Đại Ny đến thăm hỏi, chị họ Trần Đan, Vương Thúy cũng xuất hiện.
Gò má Hùng Đại Ny vẫn còn vẻ xám trắng, nhưng đã có thể miễn cưỡng nói cười với đồng nghiệp được rồi.
Thẩm Hoài vào phòng bệnh, thấy chỉ mỗi Bạch Tố Mai chăm sóc con gái, Hùng Văn Bân và Hùng Đại Linh không biết đi đâu, hắn quan tâm hỏi han mấy câu, rồi tiếp Trần Đan, tiểu Lê rời đi; xuống tới đại sảnh nam lầu, vừa đúng lúc đụng mặt Hùng Đại Linh xách một túi sữa bột đi lên.
Hùng Đại Linh thấy Thẩm Hoài đi xuống, sững người một chốc mới cùng Trần Đan, tiểu Lê chào hỏi: “Chị đi rồi à…” nhưng không để ý đến Thẩm Hoài, quay đầu chui vào thang máy.
“Sao Đại Linh nhìn anh có vẻ lạ thế?” Trần Đan hỏi.
“Ai biết được?” Thẩm Hoài chột dạ, lảng sang chuyện khác, nói: “Em gọi điện hỏi Tôn Á Lâm một cái, xem các nàng đang chơi ở đâu?”
Trần Đan nghe lời gọi điện, lải nhải một trận, đến sau mới bịt lấy ống nghe, nói nhỏ với Thẩm Hoài: “Các nàng đang ở cùng Chu tổng, Chu bộ trưởng, chuẩn bị lái xe sang đây….”
Thẩm Hoài thiếu chút trượt chân té xuống bậc thềm, hận Tôn Á Lâm đến nghiến răng nghiến lợi…. Khó được có dịp Tống Đồng tới Đông Hoa, Thẩm Hoài không có thời gian hầu nàng, tự nhiên phải đứng ra mời nàng vài bữa ra trò, Tôn Á Lâm kiến nghị đặt bữa tối trong nhà hàng Chử Cốc, hắn cũng không nghĩ nhiều liền đáp ứng.
Rốt cuộc Tống Đồng là tiểu bối Tống gia, Thẩm Hoài coi nàng là em gái, không hưng sư động chúng ồn ào làm gì, chỉ mời năm ba bạn bè thân thiết tới ăn cơm tán gẫu mà thôi. Vốn hắn cũng có chút tư tâm, cho dù không thể cho Trần Đan một thân phận chính thức, nhưng tốt nhất nên để người Tống gia biết sự tồn tại của nàng… Thẩm Hoài căn bản không ngờ đến Tôn Á Lâm sẽ kéo thêm cả Chu Dụ đến thêm loạn, hắn có thể tưởng tượng chắc Chu Dụ cũng bị Tôn Á Lâm làm cho trở tay không kịp.