Mục lục
Tranh Đấu Quan Trường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh cũng thật là, Thẩm Hoài có làm gì không tốt thì cậu ấy cũng không bạc đãi nhà chúng ta.” Vừa vào nhà, Hùng Đại Ny đã bật đèn, thấy mặt mũi chồng còn âm trầm, làm như cả thế giới đang thiếu tiền mình vậy. Lại nghĩ đến bộ dạng tức giận của ba khi giáo huấn chồng, nhịn không nổi trách: “Anh nhìn người ta không vừa mắt thì không để ý là được, chứ cần gì đi chọc hắn?”

Chu Minh bị nhạc phụ lật đầu giáo huấn nửa ngày, ổ lửa trong lòng không nơi nào phát tiết, về đến nhà lại thấy vợ xụ lấy mặt lải nhải tiếp chuyện kia, lửa giận phún lên, tiện tay vứt mạnh chìa khóa lên bàn, giận dữ hét: “Cô thì biết cái gì, giờ không phải tôi chọc người ta; mà hắn chơi đùa tôi như con như cháu, chẳng lẽ cô vui lắm khi thấy chồng mình bị người ta cưỡi lên đầu lên cổ, nhấc mặt không nổi.”

Từ nhỏ Hùng Đại Ny chưa bị ai to tiếng lời nào, cũng chưa thấy qua Chu Minh trắng mắng bằng ngữ khí thế này, nhìn mặt kính bị chìa khóa làm rạn một đường dài, đứng chôn chân lên sàn nhà không biết nói gì, tâm lý tủi thân không để đâu cho hết, nướt mắt không dằn nổi lăn dài trên khóe mắt.

Tà hỏa trong đầu Chu Minh còn chưa phát tiết đủ, lại thấy bộ dạng này của vợ, tâm lý càng không thoải mái, tiếp tục lệ thanh nói: “Việc này không đơn giản như cô nghĩ đâu, đừng có xía vào. Cô đừng tưởng chuyện gì Thẩm Hoài cũng là hảo tâm. Nếu hắn thật lòng với chúng ta, đương sơ khi mới thành lập Bằng Hải; Dương Hải Bằng lấy 60%, vậy hắn đừng có ném 10% cho chúng ta như cho ăn mày…”

“Vậy lời của ba rốt cuộc anh cũng nên nghe, dù sao ông ấy nói thế là muốn tốt cho vợ chồng mình.” Hùng Đại Ny không ngờ Chu Minh còn canh cánh mãi chuyện này, không biết sao tâm thái chồng mình lại trở thành như vậy, vội vàng tranh biện: “Không quản hồi trước là ai đúng ai sai, anh cũng biết Thẩm Hoài không phải là người mà chúng ta chọc nổi, trốn cách hắn xa xa còn không được ư?”

« Chẳng lẽ tôi có lựa chọn? » Thấy vợ không đâu lại nhắc tới chuyện này, Chu Minh nhịn không nổi rống lên: « Đàm bí thư điều tôi đến Mai Khê là để tôi canh chừng Thẩm Hoài. Đối với hắn Đàm bí thư có bất mãn, không lẽ tôi làm như không thấy, hòa thuận ở chung với hắn? »

“Ba em phong phong vũ vũ bao nhiêu năm nay rồi, không thể nhìn nhầm vấn đề được.” Trong tâm trí Hùng Đại Ny, ba nàng là quyền uy tuyệt đối.

“Còn nhắc đến ba, nếu chuyện gì ba cô cũng không sai, vậy hồi đó đã không bị đá khỏi xưởng thép ngồi ghế lạnh lâu thế rồi.” Chu Minh thấy vợ không ngờ lại nhận định người sai là mình, tâm lý khó chịu nói không ra lời, mặt đỏ đến mang tai, miệng không lựa lời buột miệng: “Hiện giờ tôi là con chó của Đàm bí thư, ba cô cũng vậy… Đàm bí thư để bọn tôi cắn người, bọn tôi không thể không cắn a. Nếu ba cô có tự giác làm chó, thì đừng tưởng cả hai mặt đều không đắc tội.”

“Ba tôi không đắc tội anh, không mắc nợ anh, bằng cái gì anh chửi ba tôi là chó? Anh muốn làm chó thì tự đi mà làm. Nhớ cho kỹ, căn nhà mà anh đang ở này cũng là do ba tôi cho…” Hùng Đại Ny bực lớn tiếng quát lại, quay người trở về phòng, đóng cửa cái “rầm”, khóa trái lại, ngồi lên giường, tâm lý càng tủi thân, nước mắt tí tách rơi xuống…

Chu Minh chạy theo đẩy cửa, thấy cửa bị khóa từ bên trong, bực mình muốn đạp. Nhưng nghĩ đến Hùng Đại Ny đang mang thai, không thể tức giận quá độ được. Đành ngồi trong khách sảnh, hút liên tiếp mấy điếu thuốc mà trong phòng vẫn không thấy có động tĩnh, bèn cố áp chế lửa giận trong lòng, chạy lại, gõ cửa nói: “Vừa rồi anh tức quá nên hồ đồ, em cũng không muốn anh bị Thẩm Hoài cưỡi lên đầu lên cổ ở Mai Khê cả đời đúng không? Hai tháng nay bộ dạng anh thế nào chẳng lẽ em không rõ ràng? Nếu hai bên thực sự hòa thuận, Thẩm Hoài không cậy thế hiếp người, sao anh lại chọc vấn đề của hắn ra? Tượng bồ tát còn có ba phần thổ tính, anh cũng có lúc giận quá mất khôn. Anh biết ba làm thế là muốn tốt cho vợ chồng mình, lúc nãy nói thế cũng là gấp miệng nên nói bậy… Em mở cửa phòng ra được không; đừng tức giận nữa, anh…”

“Tôi không muốn gặp anh; nếu anh nhất định muốn vào, tôi sẽ về nhà mẹ ngủ.” Cơn uất ức trong lòng Hùng Đại Ny vẫn chưa tiêu, nói.

“Được, chỉ cần em không tức giận, anh ngủ dưới sàn nhà cũng được.” Chu Minh cũng sợ vợ bị chọc gấp, nửa đêm nửa hôm chạy về nhà mẹ đẻ.

************************************************** **

Chu Tri Bạch, Dương Hải Bằng còn muốn mang theo Tống Hồng Quân và cái cô “tiểu Diêu Oánh” kia làm tăng hai; sáng mai Thẩm Hoài còn công tác, liền để Thiệu Chinh lái xe đưa hắn, Triệu Đông và cả Tôn Á Lâm về trước.

Xe đến trước Văn Uyển sơn, thấy Tôn Á Lâm xuống xe theo, Thẩm Hoài hỏi: “Cô xuống đây làm gì?”

“Chẳng lẽ tôi kiếm chỗ nào đó tỉnh rượu trước không được à? Anh thắc mắc làm gì? Hay là nơi này kim ốc tàng kiều, sợ bị tôi bóc xuyên?” Miệng Tôn Á Lâm đầy mùi rượu, mắt liếc nghiêng nghiêng nhìn Thẩm Hoài. Vừa rồi cùng Tống Hồng Quân đấu rượu, nàng làm nguyên một chai Hoa Si, mặt đỏ bừng bừng, nhưng trong mắt chỉ có ba phần túy ý, nhìn sang càng quyến rũ…. Nhưng thấy Thẩm Hoài không mềm lòng, mới sáp lại gần, ghé vào tai hắn nói: “Lúc nãy Chu Tiểu Bạch nói chị hắn ở Văn Uyển sơn, tôi cũng không nói với ai là cậu ở ngay đây a!”

Tôn Á Lâm hiểu quá rõ bản tính tên Thẩm Hoài trước đây. Bởi thế hắn có một ngàn cái miệng cũng đừng tưởng thuyết phục được Tôn Á Lâm tin rằng giữa mình và Chu Dụ không có gì; huống hồ một số chuyện bản thân hắn cũng nói không rõ ràng… Không làm gì được Tôn Á Lâm, bèn vung tay để Thiệu Chinh chở Triệu Đông về trước, nói: “Đợi tí nữa mà nàng khùng thật tôi lại gọi cậu tới giúp đỡ…”

Thẩm Hoài mở cửa phòng, vừa định hỏi Tôn Á Lâm xem muốn uống gì giải rượu, thì thấy Tôn Á Lâm chạy thẳng vào buồng ngủ, nhịn không nổi cười nói: “Cô định qua bắt gian thật à?” nhìn Tôn Á Lâm đá bay giày cao gót, thả mình sấp lên giường, vội chạy lại, muốn kéo nàng lên: “Thật là, cô không định cưu chiếm thước sào đấy chứ?”

“Một mình ở trong nhà cũ thực sự rất buồn a.” Tôn Á Lâm lật mình lên, làm bộ đáng thương kêu rên: “Không phải còn một căn hộ nữa ư? Anh đem chìa khóa cho tôi, tôi sẽ trả giường này lại cho.”

Thấy Tôn Á Lâm giở trò vô lại, Thẩm Hoài cũng vô lại ngồi xuống, nói: “Cô không thích dậy thì thôi, dù sao tôi cũng không chịu thiệt. Chẳng lẽ cô không sợ nửa đêm tôi đụng tay đụng chân?”

“Bằng thân hình còm nhom này?” Tôn Á Lâm làm bộ không đáng nhìn sang Thẩm Hoài, nhảy bật dậy, nhân lúc Thẩm Hoài chưa kịp phản ứng, vươn tay đặt lên cổ áo hắn, khóa trái tay hắn ra sau, áp lên giường, ngồi lên, cười nhạo: “Giờ anh còn định đụng tay đụng chân thế nào?”

“Coi chừng, nhẹ chút.” Cánh tay Thẩm Hoài bị vặn đau thấu tim gan.

Tôn Á Lâm không quản hắn chết sống, quặt tay hắn lên sống lưng, bộ dạng như nữ tướng cướp, cười nói: “Giờ có phải anh nên bận tâm tôi đụng tay đụng chân hay không?”

“Mông cô mềm thật, muốn làm gì thì cứ tự nhiên, lại đây…” Thẩm Hoài cứng miệng nói, mông hắn bị mông Tôn Á Lâm ép lên, vừa ấm vừa mềm, đúng là rất có cảm giác.

Vì đỡ mất sức, Tôn Á Lâm mới ngồi lên mông Thẩm Hoài, không ngờ lại để đứa này được nước, vội đạp hắn sấp xuống giường, mắng: “Lưu manh.”

Thẩm Hoài xoa xoa tay, ngồi dậy, nói: “Giờ tôi đang tiêu đầu nát trán đây, cô đừng quậy nữa…”

“Anh thì có gì mà đau đầu, kẹp lấy cái đuôi làm người thôi.” Một chai rượu xuống bụng, Tôn Á Lâm cũng có mấy phần túy ý, cùng đùa náo với Thẩm Hoài, hơi nóng trong người, mới nằm xuống, ngửa mặt lên nhìn trần nhà, đầu dựa vào tay hắn, nói:

“Lão nhị nhà họ Tống vuột ghế bí thư tỉnh ủy vào tay Điền Gia Canh, trọn cả Tống hệ bắt đầu mất mát lực ngưng tụ. Nếu giờ lão gia xảy ra chuyện không may, anh nói hai người Hạ, Đới sẽ còn nhìn sắc mặt bác hai anh hành sự? Đừng tưởng những người khác toàn hồ đồ cả, Đàm Khải Bình, cả những người khác nữa, chưa hẳn sẽ cam tâm trói chặt mình lên ngọn cây Tống hệ này. Giờ anh mà náo lật mặt với Đàm Khải Bình, không cần nghĩ cũng biết, lão gia và lão nhị nhà họ Tống vì vỗ an nhân tâm, gậy giơ lên đập xuống mông đít anh là đương nhiên. Nếu anh thành thật một chút, Đàm Khải Bình không khả năng làm quá phận, then chốt là anh phải biết cầm nắm phân tấc…”

“Cầm nắm phân tấc thế nào?” Thẩm Hoài hỏi lại: “Là để người ngoài nhìn thấy Đàm Khải Bình bắt nạt tôi?”

“Đúng vậy, chỉ khi anh bị bắt nạt mới có thể chạy khắp nơi kêu oan, đi tìm kiếm sự đồng tình; Quan trọng là, giờ đi khắp nơi bắt nạt người khác, có quỷ mới đồng tình với anh?” Tôn Á Lâm nói: “Giờ anh nhao lên tận trời, người khác cũng sẽ cho rằng anh không hiểu chuyện, không biết phân tấc, cố ý khiến Đàm Khải Bình mất mặt… Anh không cảm nhận thấy Tống Hồng Quân cũng cho rằng như thế?”

“…” Thẩm Hoài gật gật đầu, Tống Hồng Quân khuyên hắn đừng gây xung đột với Đàm Khải Bình, tất nhiên là cho rằng hắn không bị Đàm Khải Bình bắt nạt; mà theo lẽ thường, tiểu bối tất phải nể mặt trưởng bối, bí thư đảng ủy trấn tất phải nể mặt bí thư thị ủy.

Nghĩ đến đây, Thẩm Hoài nhịn không nổi than dài, gối đầu lên giường nhắm mắt suy tư.

Thấy Thẩm Hoài không đáp lời, Tôn Á Lâm cũng không nói gì thêm. Nhưng Thẩm Hoài nhắm mắt nửa ngày mà không có động tĩnh, lại hỏi: “Anh đang nghĩ gì?”

“Chờ cô nói tiếp a, chẳng lẽ cô theo tôi về đây là để khuyên tôi đừng đấu khí với Đàm Khải Bình?” Thẩm Hoài mở mắt ra, nói.

“Anh ép lên tóc, làm sao tôi nói chuyện?” Tôn Á Lâm đẩy đầu hắn ra, khoanh chân ngồi lên giường, nói: “Lần này tôi đi HK, vừa khéo nhận được một tin, nước Anh vừa điều chỉnh chính sách với ngành sắt thép. Khả năng tập đoàn công nghiệp Tây Vưu Minh Tư* phải trực tiếp cắt giảm một nửa sản lượng. Tin tức này thế nào? Có đáng để thảo luận không?”

* Nhà không có mạng, không tiện tra tên tiếng Anh, sẽ sửa sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK