Mục lục
Tranh Đấu Quan Trường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Hoài dự định bỏ lại thân phận Phó chủ tịch thường trực, mà nghỉ ngơi, đương nhiên sẽ không đồng ý cho Phùng Ngọc Mai sắp xếp tài xế Vương Uy dùng xe đưa hắn về thành phố.

Sau khi kết thúc cuộc họp Ủy viên huyện ủy xong, Thẩm Hoài đem thẳng hành lý, đi đến Chính phủ huyện, mang theo vé xe mà thư ký Tào Tuấn chuẩn bị trước cho hắn, nhanh chóng đến trạm xe để đón xe về thành phố.

Mỗi ngày Du Sơn đều có vài chuyến xe khách đi lại giữa thành phố.

Xe khách từ trạm xe luôn đúng giờ, chỉ là trên xe đã ngồi được vài người, khi xe ra khỏi trạm xe, cũng chưa chạy thẳng ra ngoài thành phố, mà không ngừng đón khách trong các hẻm nhỏ, chạy được hơn nửa giờ đồng hồ, cũng chưa chính thức xuất phát.

Đối với việc này Thẩm Hoài đã thấy được nhiều, vài chếc xe khách trong Huyện đang làm việc theo hợp đồng, tài xế chạy theo hợp đồng, đều đang cố gắng vắt óc nghĩ nên kiếm tiền cho cuối năm, chạy vài vòng kéo khách vẫn là chuyện nhỏ, Thẩm Hoài cũng biết không phải việc nào hắn cũng quản lý được, chỉ biết nhắm mắt xem như không thấy.

Thẩm Hoài ngồi phía gần cửa sổ, tài xế chạy vài vòng trong huyện thành, hắn thừa cơ hội để ngắm nơi có lịch sử trăm năm này, tòa cổ thành vẫn được giữ gìn vẻ đẹp cổ; nhìn ngắm cảnh trời xung quanh, những dòng chảy phía Đông Du Khê.

Với những hành khách mua vé từ trạm xe, nhìn thấy chiếc xe không ngừng xoay quanh trong thành phố làm mất thời gian của họ, rất không thoải mái, liền nhanh chóng hối thúc tài xế ra khỏi thành. Tài xế vẫn mặc kệ, lại chạy thêm một vòng, nhìn thấy không thể kéo thêm khách nữa, mới không đành lòng chạy ra ngoài thành.

Trước ngã ba đường của thành phố, một chiếc xe khách xuất phát từ trước đã dừng lại; chiếc xe đậu lại, liền có hai người đàn ông lực lưỡng bước lên xe, muốn hành khách phía bên này, sẽ lên hết chiếc xe kia.

Thẩm Hoài gặp nhiều kiểu hiện tượng lôi kéo khách, đẩy khách như vậy, lời nói nhiều không có tác dụng, liền cầm lấy ba lô, cùng các hành khách khác xuống xe.

Sau khi Thẩm Hoài xuống xe mới phát hiện, một chiếc xe khách đã gần như ngồi đủ chỗ, nếu họ còn lên xe, thì phải chen chúc trong đám hỗn loạn này tới ba tiếng đồng hồ.

Lúc này rất nhiều hành khách đã không đồng ý, có người đứng trước cửa xe, xì xào không chịu lên xe, muốn tranh luận với tài xế, liền bị tài xế và đồng bọn phía sau kéo ra, đẩy sang một bên, chửi rủa:

- Không ngồi, cút ngay cho tao. Năm mới, ai thèm mấy đồng tiền thối của mày?

Lúc đó liền có hai người bị đẩy sang một bên, không được lên xe.

Nhìn thấy tài xế cùng với đồng bọn, bộ dạng ngang tàng bá đạo, mọi người đều ôm thái độ thêm một việc không thì bớt một việc, chỉ im lặng lên xe.

Thẩm Hoài cũng không muốn quản chuyện gì, thật không dễ dàng được lên xe, đang tìm chỗ trống để đặt ba lô hắn xuống, bất chợt ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt trái xoan của Dương Lệ Lệ đang ngồi phía sau xe.

Dương Lệ Lệ sớm đã nhìn thấy hắn rồi, trong lúc ánh mắt hai người chạm nhau, cảm xúc của Dương Lệ Lệ vẫn được điều chỉnh lại, ánh mắt không biết nên nhìn vào hay muốn lẩn trốn, đại khái cũng không có một Phó hủ tịch thường, lại bị chen chúc trong chiếc xe khách trong thành phố.

- Giám đốc Dương cũng ngồi xe về thành phố à?

Thẩm Hoài chen hướng về phía sau, nhìn thấy người ngồi chung với Dương Lệ Lệ, là một cô gái mười lăm sáu tuổi, trông hơi ốm yếu, vẫn chưa trưởng thành, nhưng trông có vẻ hơi xanh xao, khuôn mặt của cô bé vô cùng thanh tú, khiến Thẩm Hoài nghĩ về Khấu Huyên của hơn hai năm về trước. Cô gái mở to mắt nhìn thẳng hắn, dường như hiếu kỳ về thân phận của hắn, sao lại có thể nhận ra Dương Lệ Lệ.

- Cô ấy là?

Thẩm Hoài hỏi Dương Lệ Lệ.

- Là cô em họ của tôi, lần này cô ấy cùng tôi về thành phố ăn tết.

Dương Lệ Lệ nhanh chóng đứng lên nhường chỗ cho Thẩm Hoài ngồi.

Lần này Dương Lệ Lệ vì một số việc riêng trong nhà mà về Trường Lâm, cũng không nhất thiết gặp mặt Thẩm Hoài, nên không có liên lạc, nhưng trùng hợp lại gặp phải trên xe về thành phố, đã thể hiện được cô ấy dường như cố ý né tránh Thẩm Hoài để quay về Trường Lâm.

Dương Lệ Lệ không biết Thẩm Hoài sẽ có suy nghĩ gì, nhìn thấy ánh mắt lóe sáng của Thẩm Hoài liền cảm thấy lúng túng.

Hành khách của xe này đều dồn vào một bên, Thẩm Hoài cũng không thể để Dương Lệ Lệ đứng lên nhường chỗ cho hắn, nhìn Dương Lệ Lệ một hồi, nói:

- Cô ngồi đi.

Ánh mắt lại nhìn về phía trong.

Dương Lệ Lệ nhìn thấy ánh mắt Thẩm Hoài nhìn vào trong, ngồi vào tiện thể xê dịch ra nửa chỗ ngồi, nhường nửa chỗ cho Thẩm Hoài, nói:

- Vào thành phố vẫn còn một quãng, chen chúc nhau thôi.

Trên xe này không ít bao người muốn cùng ngồi chung với gương mặt thanh tú, khí chất tao nhã như Dương Lệ Lệ, người bên cạnh nghe được lời của cô ấy, ánh mắt liền hướng về phía Thẩm Hoài, trong lòng nghĩ:

- Tên này nhận được lợi rồi. Hai tên tài xế cùng lôi kéo khách lên xe, liếc nhìn sang Thẩm Hoài, càng đưa ra ánh mắt ghen tị.

Tuy lúc này là mùa lạnh nhất trong năm của Du Sơn, cũng ấm áp hơn nhiều so với bên ngoài. Thẩm Hoài đặt ba lô xuống chân, ngồi xuống cạnh Dương Lệ Lệ, cách nhau không ít vải lụa, có thể cảm nhận được bờ vai rắn chắc nhưng mềm mại của Dương Lệ Lệ.

Thẩm Hoài hơi nghiêng người, nhìn thấy cô em họ không mấy lên tiếng của Dương Lệ Lệ, cũng không hỏi vì sao Dương Lệ Lệ lại dẫn theo cô em họ về thành phố ăn tết, bàn tay vô tình đặt lên chân của Dương Lệ Lệ, cười nói:

- Nghe nói gần đây cô vừa mở một tiệm thẩm mỹ viện, Chu Dụ dường như đi rất thường xuyên!

Thỉnh thoảng Dương Lệ Lệ liếm môi, mà tóc gáy trên người đều dựng lên hết, còn ánh mắt tò mò của cô em gái, càng khiến cô ấy khó xử.

Dù Thẩm Hoài có chiếm lấy tiện nghi của cô, cô ta cũng sẽ không từ chối, nhưng trong hai năm này Thẩm Hoài đều không có động tĩnh, mặc cô ta sinh trưởng tại Hoa Đông, dù lúc này ngay trước mặt cô em họ mà sờ chân cô ấy, cô ấy vẫn không chịu nổi.

Dương Lệ Lệ ngồi đó, không dám đẩy tay của Thẩm Hoài ra, cũng không còn cách nào đối mặt với ánh mặt của cô em họ.

Trong lòng cô ta biết Thẩm Hoài muốn "Áp chế" cô ấy về bất mãn với hành vi của Chu Dụ, là trừng phạt nhỏ đối với cô ấy, không phải thực sự muốn chiếm tiện nghi của cô ấy, nhưng càng khiến trong lòng cô ta khó xử.

Tối hôm trước khi Thẩm Hoài rời khỏi Đông Hoa, Dương Lệ Lệ vô tình phá hỏng việc tốt của hắn và Chu Dụ, sau này cô ấy hy vọng thừa bí mật này, “ép buộc” Chu Dụ không thể không thân mật với cô ta, tiện thể cô ta có thể xâm nhập vào xã hội thượng lưu mà Chu Dụ tiếp xúc, còn giúp cô ta thoát khỏi quá khứ thấp hèn.

Dương Lệ Lệ không ngờ dụng tâm của cô ta, trước mặt Thẩm Hoài vẫn không chịu nổi một kích, cũng ý thức được trong lòng Thẩm Hoài, xem ra cô ấy với Thẩm Hoài vẫn rất thân thuộc, nhưng vẫn không có cách nào so sánh với địa vị của Chu Dụ.

Mặc dù “áp chế” của cô ấy đối với Chu Dụ không hề có ác ý, Thẩm Hoài vẫn không cho phép cô ấy vượt qua nửa bước.

Dương Lệ Lệ không thể trả lời câu hỏi của Thẩm Hoài, chỉ có thể khó xử ngồi đó, Thẩm Hoài lại cười nhìn về phía cô bé ngồi gần cửa sổ, hỏi:

- Cô bé mấy tuổi rồi, sao lại một mình cùng chị vào thành phố ăn tết vậy?

Ánh mắt kinh ngạc của cô bé biến mất, chỉ là hung tợn nhìn về phía bàn tay của Thẩm Hoài đặt trên chân của chị mình, khép miệng không thèm quan tâm đến hắn.

- Em của em qua tết thì mười sáu rồi, trong nhà cho cô bé ngưng học được một thời gian rồi, cũng không có việc làm. Vốn dĩ trong nhà giúp cô bé gặp mặt một người, năm sau sẽ đám cưới. Cô bé không mấy vui vẻ, chạy đến thành phố tìm em, em cũng không thể không nói một tiếng với gia đình cô bé, nên đã quay về một chuyến, cũng không muốn đến phiền anh

Dương Lệ Lệ nói.

- Vừa đúng gặp anh trên xe, thật sự là trùng hợp; biết được hôm nay anh sẽ rời khỏi Du Sơn, còn tưởng có xe đưa anh vào thành phố.

- Thì ra là như vậy.

Thẩm Hoài rụt tay lại, nói:

- Tôi còn tưởng cô nhặt được cô bé này từ trong núi, thêu dệt lên câu chuyện nói là em họ của cô, thì ra do tôi đoán sai...

Lại nhìn về phía cô bé, nói:

- Có thật bé không phải được cô ta nhặt ra không?

- Không phải.

Cô bé nói một câu, liền quay đầu hướng về phía cửa sổ, không thèm nhìn Thẩm Hoài.

Thẩm Hoài hơi mỉm cười, cảm thấy cô bé này trông giống như Khưu Huyên của hai năm về trước, sao lại so đo với cô bé.

Lúc này xe khách đã chuyển động, đồng bọn của tài xế liền chen vào phía sau thu tiền vé, khiến cho trong xe càng chật chội thêm. Tuy Dương Lệ Lệ có thể cho cô em họ ngồi trên chân của mình, cho Thẩm Hoài đơn độc ngồi một chỗ, nhưng cô ta lại sợ Thẩm Hoài hiểu nhầm, đành phải chen chúc với hắn.

So với không khí ô nhiễm trong xe, mùi hương thoang thoảng được truyền lại từ người của Thẩm Hoài, nếu không phải lúc nãy Thẩm Hoài khiến cô ta khó xử, nói cô ta hãy xem rõ thân phận và vị trí của mình, nói không chừng cô ta sẽ bị quyến rũ bởi mùi hương này.

Nhìn thấy tên thu tiền chen qua, Thẩm Hoài đưa vé xe cho y xem, tỏ vẻ mình mua vé xe rồi

- Vé này không phải tuyến xe của tôi, còn phải bù thêm mười đồng.

Tên thu tiền liếc nhìn Thẩm Hoài một cái, ánh mắt lại nhìn sang gương mặt của Dương Lệ Lệ, không kiên nhẫn nói.

- Có phải khách từ chuyến xe của chúng tôi qua, đều phải bù thêm mười đồng?

Thẩm Hoài hỏi.

- Sao nhiều lời quá vậy, không ngồi, thì cút xuống cho ông.

Tên thu tiền hùng hổ chửi mắng.

- Được, được, năm mới, cũng không so đo mười đồng này, tôi bù vào cho anh.

Thẩm Hoài vừa nói vừa lấy tiền từ trong ví ra, chuẩn bị bù thêm mười đồng vào.

- Mẹ mày có tiền hay lắm sao? Xe ông lại không thích kiếm tiền của ngươi, mẹ mày cút xuống cho tao.

Vốn dĩ tên đàn ông thu tiền đã không vừa mắt tên Thẩm Hoài, hơn nữa lời nói của Thẩm Hoài cũng khơi mào cho những khách còn lại bất mãn, nên người đàn ông thu tiền liền dứt khoát, đưa tay nắm lấy ba lô dưới chân, ném từ cửa sổ xe xuống, tiếp đó đuổi Thẩm Hoài từ cửa sổ xe, muốn thông qua việc đuổi Thẩm Hoài xuống xe, kinh sợ những hành khách còn lại.

Dương Lệ Lệ nhìn thấy bộ dạng bối rối của Thẩm Hoài bị đuổi từ cửa sổ xe xuống, kiềm chế không cười; cô em họ của cô ta liền nói:

- Còn tưởng hắn rất lợi hại chứ? Chị, sao chị lại mặc hắn bắt nạt vậy?

Dương Lệ Lệ không nói gì, cách cửa sổ xe, nhìn thấy Thẩm Hoài đang cầm điện thoại đứng phía bên đường với đầy bụi đất, trên đùi dường như vẫn còn hơi ấm do hắn sờ vào, tuy lúc đó rất khó xử, cảm thấy hắn rất bá đạo, nhưng nghĩ đến bộ mặt bị đuổi xuống xe của hắn, lại không khỏi bật cười.

Chiếc xe bắt đầu khởi động, chạy trên con đường Du Phổ đang rời khỏi Du Sơn, tuy nhiên cũng không để Dương Lệ Lệ đợi quá lâu, tiếng còi xe cảnh sát phía sau kéo dài vang lên. Dương Lệ Lệ quay đầu lại, nhìn thấy bốn chiếc xe cảnh sát đang đuổi theo từ phía sau, tiếng kèn vang lên thất thanh muốn xe đậu lại bên đường tiến hành kiểm tra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK