Mục lục
Tranh Đấu Quan Trường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Kim Chương cũng không có ý tìm hiểu sâu vào chuyện này, càng đào sâu chỉ khiến sự việc càng trở nên tệ hơn, với cương vị là phó bí thư phân công quản lý ban tổ chức, đảng quần càng thêm mất mặt.

Đành phải đứng trước tòa nhà văn phòng đem cái tên Trần Bân ra không ngừng mắng chửi:

- Việc thu hút vốn đầu tư là trách nhiệm công tác nặng nề của ủy ban Huyện ủy, cho nên việc đào tạo nguồn tài nguyên nhân lực cho công tác chiêu thương, cũng không phải là việc dễ dàng gì, phải để người có năng lực và tự giác đảm đương. Tôi cùng với ông Cảnh, chẳng qua là muốn ông hiểu rõ, thông suốt mà thôi, nếu còn đem mấy thứ giẻ rách này đến, thì đừng trách tôi không khách sáo.

Trần Bân mặt mày uể oải, mời Cố Kim Chương, Cảnh Lan và nhân viên đi cùng vào phòng làm việc của hắn.

Trần Bân lấy trong ngăn kéo ra 1 danh sách, mặt ủ dột nói với Cố Kim Chương:

- Giáo viên có biên chế đến không có biên chế, tổng cộng có 19 giáo viên Anh ngữ, danh sách đều ở đây, tùy anh chọn...

Hiện giờ, y như chim sẻ sợ cành cong, nhất thời run rẩy sợ lại làm sai chuyện gì, Cố Kim Chương và Cảnh Ba thì không nói, mà tên Thẩm mọi rợ kia đứng phía sau 2 người họ đang nhìn chằm chằm y mới là đáng lo. Nên mới ném sấp danh sách cho Cố Kim Chương, mặc kệ gã lựa chọn.

Lúc này, Trần Bân cũng biết là Thẩm Hoài cần người, là do Thẩm Hoài không hài lòng với những người được trường để cử lên, gã ta không ngờ chính là Cố Kim Chương Phó bí thư Huyện ủy, ủy viên thường vụ và Cảnh Ba đích thân đến khởi binh vạch tội, nhưng cho dù là thế, y cũng biết không nên chọc vào cái tên Thẩm mọi rợ này.

Cố Kim Chương trừng mắt nhìn liếc Trần Bân một cái, cầm lấy danh sách, lại đưa mắt sang liếc Cảnh Ba.

Cảnh Ba thấy bộ dạng sợ lại làm sai việc của Trần Bân, cũng không muốn làm khó y, nghiêng mình hỏi:

- Hiệu trưởng Trần, có giáo sư nào nguyện ý đến công tác ở huyện không? Chuyện này, chúng ta cũng không thể bắt buộc, phải tôn trọng ý nguyện của mỗi người; chỉ thị từ trên cũng nói rõ như vậy, chúng ta cần những nhân tài chấp thuận xuống làm việc, dù có năng lực, mà không muốn chuyển công tác cũng không được. Còn những giáo viên của trường mấy ông, có năng lực hay không có năng lực, ông là hiệu trưởng, chắc phải hiểu rõ hơn ai hết, không cần đẩy vấn đề này sang cho tôi.

Thẩm Hoài từ đầu đến cuối vẫn không nói rõ ẩn ý, Cảnh Ba cũng không hiểu lắm trong huyện có người của Thẩm Hoài hay không, bọn họ cũng không thể gọi 19 giáo viên Anh ngữ đến phỏng vấn.

Nếu Thẩm Hoài đã bố trí người trong huyện, mà Thẩm Hoài cũng không ám chỉ gì rõ ràng, vậy khẳng định sẽ thỏa mãn hai điều kiện:

Một: năng lực chính là tiêu chuẩn hàng đầu, nếu có thể lựa chọn công khai thì cũng phải dựa vào điểm này.

Hai: chính là tình nguyện chuyển công tác đến huyện.

Đây chính là 2 điều kiện cốt yếu, từ đó rút ngắn được danh sách ứng cử.

Nếu Thẩm Hoài vẫn chưa chọn được người, thì bọn họ sẽ chiếu theo 2 tiêu chuẩn "có năng lực làm việc" với "tình nguyện chuyển công tác" để lựa chọn, sẽ không gặp khó khăn gì nữa, không cần nhất định phải thành chim sợ cành cong, khiến cho bọn họ không biết phải làm sao.

Nghe Cảnh Ba nói như vậy, Cố Kim Chương cũng gật đầu tán thành. Tuy rằng sống nửa đời luôn cân nhắc kỹ càng, nhưng cũng biết, nếu cân nhắc quá đôi khi kết quả sẽ đi ngược lại.

Trong chuyện này, rõ ràng có người ẩn bên trong giở trò, nhằm nhét người vào, mới bị Thẩm Hoài bắt được nhược điểm.

Hiện tại, cho dù Thẩm Hoài không ám chỉ rõ, y một bên nghiêm khắc chiếu theo điều kiện mà lựa chọn, cho dù không lựa chọn trúng người của Thẩm Hoài, cũng không có vấn đề gì.

Mà theo hướng dẫn của Cảnh Ba, Cố Kim Chương, Trần Bân cũng hiểu rõ ý tứ đó.

Cũng xác định được, những giáo viên có năng lực, quan hệ đều không quá cứng, nhưng không ngờ lại náo loạn thành thế này; cũng có một vài giáo viên đã công tác ổn định, không muốn gây sức ép buộc họ chuyển dời xuống huyện; với một vài giáo viên có thâm niên, căn bản không thích hợp chuyển đi —— loại trừ những người này, phạm vi khoanh vùng rút xuống còn hơn phân nửa.

Trong đầu Trần Bân còn một danh sách, chính là một vài người đã từng đến chào hỏi, nhưng so với điều kiện chuyên môn, thì có thể loại trừ, y có thể trực tiếp đem mục tiêu tập trung lên ba người.

Trần Bân trầm ngâm một lát, rồi nói:

- Phải, cũng có hai ba nòng cốt, tôi cũng không nỡ bỏ đi...

Trông thấy bộ dạng Trần Bân như cơm đã dâng tận tay mà không được lấy, Cố Kim Chương dở khóc dở cười, trừng mắt nhìn, hỏi ngược lại:

- Muốn tôi cầu ông hay sao?

Cảnh Ba hỏi.

- Có những ai?

- Hai giáo viên nam và một nữ. Là: Vương Vệ Thành, Dương Liễu, Vương Tế Thắng...

Trần Bân chỉ vào danh sách nói.

Trong cuộc họp cấp huyện, Trần Lễ Kiệt cũng nhắc tới Vương Vệ Thành và Dương Liễu. Lúc ấy, Thẩm Hoài không biểu lộ gì, nhưng không phải không chú ý; Cảnh Ba liếc mắt nhìn Cố Kim Chương để y đưa ra quyết định.

- Gọi ba vị giáo viên này đến nói chuyện đã.

Cố Kim Chương bình thản nói.

Thật sự không được, chuyển công tác ba người này cùng với Trần Lễ Kiệt xuống làm giáo viên anh văn dưới Huyện, cũng có thể xem hoàn thành vấn đề điều động —— một huyện gồm 900 ngàn nhân khẩu, mà chỉ có ba bốn giáo viên Anh văn, chẳng phải làm trò cười cho thiên hạ sao.

**************

Vừa rồi Trần Bân bị Cố Kim Chương mắng chửi, có thể nói, y lúc này không còn mặt mũi nào đi gặp các giáo viên khác, nhưng không thể không đi đến văn phòng khoa Anh Ngữ để gọi người.

Nhìn Trần Bân với khuôn mặt khốn khổ đẩy cửa bước vào, Vương Vệ Thành đang ngồi trên bàn làm việc cùng với vài vị giáo viên khác, đều dừng tay ngoái đầu nhìn sang.

Phó bí thư huyện ủy Cố cùng trưởng ban thư ký Cảnh vẫn chưa đi, lúc này Trần Bân lại bước vào văn phòng khoa Anh ngữ, rõ ràng là muốn xem xét quá trình chọn người.

Ánh mắt Trần Bân đảo qua Vương Vệ Thành, rồi nhìn đến Dương Liễu cùng Vương Tế Thắng, không nhận ra trong ba người bọn họ thì ai là người được chọn, cũng có thể họ đều âm thầm được chọn rồi, chỉ chờ họ tự đứng ra mà thôi.

Bước vào, Trần Bân bèn trực tiếp hỏi:

- Các ông có phải có ai quen biết bí thư Thẩm, người mới được điều từ huyện đến?

Vương Vệ Thành khẽ giật mình, tuy nhiên, bề ngoài vẫn tỏ ra ngớ ngẩn, ngơ ngác nhìn hai vị giáo viên kia.

Nhìn biểu tình như không biết gì cả của ba người kia, Trần Bân cũng không muốn hỏi nhiều, tiếp tục nói:

- Phía Huyện yêu cầu chúng ta điều người, tôi định cử một trong ba người đi đến đó, chứ không có nguyên nhân khác, ba vị là giáo viên ưu tú, tôi thật sự không muốn đưa đi. Không có ba vị, đối với trường Anh ngữ mà nói, là tổn thất rất lớn. Đương nhiên, nếu các vị thật sự có thể chuyển công tác đến huyện, phát huy sở trưởng, tôi cũng vui thay các vị; nhưng các vị cũng cần nhớ kỹ, khi được chuyển công tác đến huyện, bản thân tôi không có yêu cầu gì, chỉ hy vọng về sau dù xảy ra chuyện gì, thì cũng có thể nghĩ đến huyện mà thôi.

Trần Bân đem người tới, Cố Kim Chương, Cảnh Ba cũng không nói bóng nói gió gì, xem qua hồ sơ nhân sự, gọi họ tự giới thiệu bằng tiếng Anh. Cố Kim Chương, Cảnh Ba đều không biết ngoại ngữ, nhưng khi thấy ba người bọn họ tự giới thiệu có chút lưu loát cùng tự tin, cũng tin tưởng lần này Trần Bân không dám đưa người thiếu bản lĩnh, liền trực tiếp cầm hồ sơ rời đi, không quên nhắn lại một câu chờ kết quả từ huyện.

*******************

Vương Vệ Thành không nghĩ những ngày này lại có biến đổi bất ngờ đến vậy, cũng không ngờ vợ đoán được ngay từ đầu, việc chọn ngừơi này quả thực có liên quan đến Thẩm Hoài.

Sau khi tan học, Vương Vệ Thành đạp xe đạp về nhà, đang định đẩy cửa vào, chợt nghe trong phòng phát ra những tiếng thì thầm to nhỏ, do dự một chút, quyết định đẩy cửa đi vào, thấy Trần Yến với vợ ngồi nói chuyện trong căn phòng khách nhỏ hẹp, con trai của Trần Yến thì đang chơi dưới nền nhà với con của mình, bèn cười nói:

- Hiếm khi khách quý đến nhà, hôm nay gió phương nào đưa chủ nhiệm Trần đến làm khách trong căn nhà tồi tàn này đây?

Nhìn Vương Vệ Thành đi tới, Trần Yến đứng lên nói:

- Anh Vương, anh cũng thật là, tôi nào dám chê nhà anh đơn sơ? Chỗ nào trong nhà cũng tốt, Nhạc Nhạc của tôi chỉ có cái tật thích xé đồ. Nếu anh không sợ Nhạc Nhạc phá hỏng đồ đạc, thì sau này tôi thường xuyên mang Nhạc Nhạc đến đây chơi.

Tuy rằng đám người Cố Kim Chương, Cảnh Ba từ đầu đến cuối đều không suy đoán ra ý tứ của Thẩm Hoài, nhưng không có nghĩa tất cả mọi người ở huyện cũng đoán không ra —— tin tức truyền ra từ buổi phóng vấn chiều nay, Trần Yến cũng có thể hiểu được đại khái những gì đã xảy ra.

Trước kia Trần Yến vốn là bà tám, nhưng lúc này lại không dám nhiều lời, chỉ có thể giả bộ hồ đồ, chờ khi tan ca, liền mang con chạy đến nhà trẻ bệnh viện trong huyện đợi Từ Huệ Lệ tới đón con, hy vọng chuyện hôm trước đắc tội Thẩm Hoài, thông qua Vương Vệ Thành, Hùng Đại Ny mà tìm phao cứu sinh.

Vương Vệ Thành không cậy thế mà khinh người, nhưng rất nhiều chuyện y suy nghĩ không thấu, đêm trước Thẩm Hoài rời khỏi nhà hàng Từ Ký, cùng những lời thốt ra khi đó, ai mà biết hắn đối với Trần Yến có nhớ hay không?

Mặc kệ lợi thế phía trước của Trần Yến, lúc này Vương Vệ Thành cũng không cần phải khách sáo với cô, giữ lại thể diện cho vợ, y để vợ lại tiếp chuyện với Trần Yến trong phòng khách, còn mình thì chui vào phòng ngủ, đợi đến Trần Yến đưa con về mới chịu chui ra.

- Cuối cùng là thế nào?

Từ Huệ Lệ lên tiếng hỏi chồng

- Không phải chỉ đùa thôi sao, sao Trần Yến lại đến đây nói những lời bóng gió đó?

- Anh cũng không rõ lắm.

Vương Vệ Thành đem tất cả những gì mình biết nói ra:

- Ngay từ đầu, bụng dạ Trần mập cũng đâu tốt đẹp gì, chỉ có điều hắn chọn ra 3 người để tiến cử lên trên, còn những người khác thì bị bác bỏ. Nhưng ba người Trần Lễ Kiệt không vượt qua quy trình kiểm tra trên Huyện, nên bị Thẩm Hoài trả về cho, nghe nói còn bị khiển trách. Càng khiến mọi người bất ngờ là, phó bí thư Huyện ủy Cố Kim Chương cùng trưởng ban Cảnh Ba lại đến trường, trước mặt mọi người chửi ông Trần Mập một trận, bắt nhà trường đưa danh sách khác, cho nên tôi được trúng tuyển. Chuyện cũng chưa định, có thể phải lên huyện tham gia phỏng vấn.

- Có lẽ Đại Ny đã gọi điện thoại nói chuyện này với Thẩm Hoài rồi

Từ Huệ Lệ suy đoán nói.

Vương Vệ Thành cũng nghĩ như vậy.

Y cũng không có giao tình gì với Thẩm Hoài, có lẽ cần đến nhờ vả Thẩm Hoài một chuyến, biết đâu Thẩm Hoài sẽ xem xét giúp y một tay, nhưng cái chức lãnh đạo rất có giá trị; nếu có khả năng thì ăn nhậu với nhau một chầu, đến nhà chơi vài chục phút. Còn không thì chỉ có thể nhờ Hùng Đại Ny nói giúp vài câu. Thẩm Hoài nể mặt Hùng Đại Ny mà giúp y một lần.

Vương Vệ Thành cũng biết lúc này không thể mạo muội đến gặp Thẩm Hoài, nhưng sự việc xảy ra ngày hôm nay còn phải nói cho Hùng Đại Ny biết, bèn bảo vợ con ra ngoài để y gọi điện thoại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK