Mục lục
Tranh Đấu Quan Trường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thẩm Hoài, anh thấy chiếc váy Khấu Huyên tặng em có đẹp không?”

Thẩm Hoài vừa bước vào sân sau, tiểu Lê đã nhảy tới, hớn hở khoe chiếc váy Khấu Huyên vừa tặng.

Váy trắng viền đỏ, chất liệu rất tốt, vạt váy đến đầu gối là dừng, không ngắn cũng không dài, vừa đủ để phơi bày ra cẳng chân trắng nõn, thon thả. Thân hình tiểu Lê mảnh mai thon thả, mặc chiếc váy này, cộng thêm một đôi giày đế cao, đủ để thể hiện hết vẻ thanh xuân đầy sức sống của nàng.

“Ít khoe khoang thôi!” Thẩm Hoài cười cười, vỗ nhẹ lên đầu tiểu Lê, nhìn sang Khấu Huyên đang yên tĩnh đứng một bên.

Khấu Huyên cũng mặc một chiếc váy tương tự như tiểu Lê, chỉ có điều màu trắng viền xanh, hai người đứng cùng nhau hệt như đôi thiếu nữ song sinh. Song nếu nhìn kỹ, tiểu Lê mang đầy vẻ ngây thơ trong sáng, còn Khấu Huyên lại mang theo khí tức trầm tĩnh khó mà thấy được ở một cô gái mới chỉ 16 tuổi như nàng.

Thấy ánh mắt Khấu Huyên khi nhìn mình không mang vẻ gì là hoảng hốt, Thẩm Hoài thầm nhủ: Tâm cơ cô bé này quá sâu rồi. Mới nói với tiểu Lê: “Khấu Huyên làm thêm cũng không dễ dàng, sao em lại nhận quà của người ta?” Lại hỏi Khấu Huyên: “Tâm ý của em tiểu Lê nhận rồi, nhưng em đừng nên tiêu xài quá phung phí, bộ váy này em mua bao nhiêu tiền? Anh sẽ trả!”

“Không mất mấy đồng cả, thấy người ta bày ven đường, em thấy thích mới mua hai bộ, một bộ để mình mặc, một bộ tặng cho tiểu Lê…” Khấu Huyên nói.

“Tình hữu nghị giữa con gái với nhau, anh không hiểu đâu…” Hiển nhiên tiểu Lê không muốn nghe Thẩm Hoài lải nhải nhiều, nói: “Em cũng có quà tặng tiểu Huyên…” Nàng cảm thấy tình bạn giữa mình với tiểu Huyên bị Thẩm Hoài chen ngang thế này thành ra xa lạ, không cảm thấy hai người tặng quà cho nhau có gì không thỏa, ngược lại cho rằng Thẩm Hoài làm quan cự lễ quen rồi, thành ra quá nhạy cảm với những chuyện như thế này.

Thẩm Hoài thấy tiểu Lê kéo Khấu Huyên sang chỗ khác, bật cười khanh khách, thì ra mình hai đầu đều không được lòng ai, chuyện của thiếu nữ với nhau đúng là không nên loạn quản.

“Sao thế, bộ váy kia có gì không ổn à?” Trần Đan cũng cảm thấy Thẩm Hoài quá nhạy cảm, một bộ váy mấy chục đồng thôi, lần tới tìm cơ hội mua vật nào đó trả về là được, không cần cứng nhắc như thế làm gì. Nếu mà cầm tiền trả cho người ta, liệu tình bạn giữa hai cô bé có được duy trì không?

“Giang hồ nhân tài lớp lớp a, lão nương đúng là già thật rồi!” Tôn Á Lâm làm ra vẻ bâng quơ nói: “Một chiếc váy 2-3000 đồng, thế mà mắt không chớp lấy một cái, nói thành hàng bán bên đường. Nếu không phải Thẩm Hoài xác nhận một cái, bà đây thiếu chút nữa là tin rồi…”

“Hả, thật à?” Trần Đan khó mà tin được chiếc váy Khấu Huyên tặng tiểu Lê sẽ đáng giá tận 2-3000 đồng: “Chắc không đâu, con bé lấy đâu ra tiền mà mua tận 2 bộ thế này?”

Thẩm Hoài khẽ than nhẹ, Khấu Huyên ra tay phóng khoáng thế này, hắn hoài nghi nàng đã “xuống nước” ở Anh Hoàng rồi. Nếu thực là thế, hắn tuyệt không thể để tiểu Lê tiếp xúc với Khấu Huyên nữa.

Thấy Trần Đan không tin tưởng, Tôn Á Lâm nói: “Lần trước tôi lên tỉnh có đem về mấy bộ, để tôi cho cô xem là thật hay giả ngay…” Nói rồi lôi kéo Trần Đan vào phòng mình nhìn đồ áo.

Thẩm Hoài thấy tiểu Lê và Khấu Huyên chui vào nhà kho, không tiện lập tức tới dỡ các nàng ra, liền theo Tôn Á Lâm, Trần Đan vào nhà nhìn đồ áo.

Tôn Á Lâm vừa để người dọn hành lý dời qua, tính toán chính thức trú ở trong này.

Tôn Á Lâm mở rương đồ cao tận nửa người ra, bên trong toàn là quần áo mới còn chưa dỡ mác.

Trần Đan bị dọa không nhẹ, cười hỏi: “Chị lên tỉnh một chuyến để mua nhiều đồ áo thế này, không phải tính mở cửa hàng thời trang chứ?”

“…” Tôn Á Lâm vỗ vỗ trán, nói: “Một giây của tôi đáng giá cả chục vạn, đâu có tâm tình thử từng bộ? Nhìn hợp mắt là mua thôi, thế nên dạo phố không tránh khỏi quét một đống hàng, đúng là nên hạn chế bản thân một chút a…”

“Người bình thường dạo phố là để bán hàng, nhưng có một số người “đặc biệt”, các nàng đặc biệt thích “quét phố”, dọn dẹp sạch sẽ những gì đập vào mắt….” Thẩm Hoài biết trước nay làm chuyện gì Tôn Á Lâm đều rất xa xỉ, sau khi về nước hẳn đã thu liễm một ít, chủ yếu là hàng cao cấp ở trong nước còn đang rất thiếu thốn. Trung tâm thương mại ở Đông Hoa chỉ có tòa nhà bách hóa, phong cách kinh doanh lại cổ hủ, không có mấy món lọt được vào mắt xanh Tôn Á Lâm.

Tôn Á Lâm trừng Thẩm Hoài một cái, tỏ ý chất vấn: “Trước đây anh tốt hơn tôi lắm chắc?”

Tôn Á Lâm chọn ra hai bộ, đưa cho Trần Đan, nói: “Hai bộ này cô mặc rất thích hợp, tặng cô…”

Trần Đan tiếp lấy, nhìn qua nhãn hiệu, nói với Trần Đan: “Đúng là cùng loại với chiếc váy tiểu Lê đang mặc…” Lại nhìn sang hóa đơn giá, bị hù đến lè lưỡi, dù kiểu cách khác nhau, nhưng cùng nhãn hiệu, chênh lệch giá sẽ không quá lớn, nghi hoặc hỏi Thẩm Hoài: “Khấu Huyên lấy đâu ra nhiều tiền mà mua đồ đắt đỏ thế này?”

“Chắc là nhặt được?” Thẩm Hoài nói, hắn vẫn muốn lưu cho cô bé chút mặt mũi, không kể ra thực tình, đôi lúc không để tiểu Lê biết sự thực sẽ tốt hơn…

Trần Đan trả bộ đồ trong tay về lại rương, Tôn Á Lâm nói: “Tặng cô thật mà, rốt cuộc không thể ở không nhà các cô được.”

“Vậy tôi cảm ơn chị…” Trần Đan cũng không quá khách khí với Tôn Á Lâm, có điều Khấu Huyên tặng tiểu Lê y phục đắt tiền thế này, hơi lấy làm lạ, hỏi Thẩm Hoài: “Anh cảm thấy chuyện này nên làm thế nào?”

Thẩm Hoài nói: “Việc này đừng nói với tiểu Lê vội, con bé đang tuổi mới lớn, ngang lắm, nói nặng với nàng có khi lại không hay. Đợi lát nữa anh tiễn Khấu Huyên về, trả lại tiền cho nàng là được…”

Trần Đan gật gật đầu, nhớ đến chuyện xảy ra trong trường hồi trước, tuy không thể trách Khấu Huyên, nhưng rốt cuộc cô bé vẫn không tránh khỏi có quan hệ.

Tôn Á Lâm muốn dọn dẹp lại phòng, Thẩm Hoài và Trần Đan liền đến nhà kho tìm tiểu Lê và Khấu Huyên, mới bước chân vào sân sau, chợt nghe thấy tiếng sáo đứt quãng truyền qua.

Nghe thấy tiếng địch, trái tim Thẩm Hoài như bị chấn động mạnh, đứng sững lại.

Trần Đan thấy vẻ dị thường của Thẩm Hoài, nói: “Lúc thu dọn phòng, tiểu Lê tìm thấy ống sáo mà anh cô bé để lại, nên mới thổi thử. Em cũng không biết anh cô bé biết thổi sáo nữa…”

“À…” Thẩm Hoài thầm thở phào một hơi, lúc trước khi còn là Tôn Hải Văn, hắn không nói với ai rằng mình biết thổi sáo cả, hiện tại hắn càng không khả năng nhắc lại đoạn chuyện cũ này.

Đem việc cũ ấn xuống, đẩy cửa chạy vào, thấy tiểu Lê đang ngồi lên sạp đồ, chân duỗi lên trên sạp trúc, cầm một ống sáo vàng xanh đặt ngang môi thử thổi, có điều thổi không thành thạo nên tiếng sáo cứ đứt quãng, chẳng chuẩn được mấy âm.

“Em thổi không hay lắm, lúc trước khi anh trai em dạy cũng không học cho tốt, đến sau không được nghe anh ấy thổi nữa…” tiểu Lê thấy Thẩm Hoài và Trần Đan đi vào, buồn rầu nói.

Nhìn trong phòng toàn là đồ cũ, Thẩm Hoài biết hôm nay tiểu Lê và Trần Đan qua đây thu dọn đồ đạc, sẽ khó tránh khỏi xúc cảnh thương tâm, vươn tay cầm ống sáo từ tay nàng, nói: “Hồi trước anh có học được một ít, có điều cũng đã lâu không thổi rồi…”

Thẩm Hoài đưa ống sáo lên môi, thử thổi một đoạn “Cô Tô hành”, tiếng nhạc êm đềm như dòng nước chảy ra, thổi được một lúc liền ngừng lại, nói: “Cũng lâu rồi, không nhớ được cụ thể nữa. Chỗ này có bản nhạc không, anh chiếu theo đó thổi cho bọn em nghe.”

Tiểu Lê chợt đứng bật dậy, cướp lấy ống sáo từ tay Thẩm Hoài, quay đầu chạy ra ngoài.

Thẩm Hoài nhìn thấy ngấn lệ trên khóe mắt nàng lúc chạy ra, hơi sững; Trần Đan và Khấu Huyên cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vội đuổi theo.

Thẩm Hoài nhìn những đồ đạc cũ và sách vở khả năng không thuộc về mình nữa, tâm lý cảm khái không thôi.

“Tiếng sáo vừa rồi là anh thổi à?”

Thẩm Hoài quay đầu, thấy Tôn Á Lâm đang dựa bên khung cửa, nhìn chăm chăm mình.

“…” Thẩm Hoài trải tay ra, nhún nhún vai.

“Không ngờ anh còn biết thổi sáo cơ đấy?”

“Hình như cô mới quen tôi chưa được mười năm đúng không? Chuyện cô thích đàn bà, nếu không phải ngẫu nhiên nghe được, không biết đến bao giờ tôi mới biết sự thực.” Thẩm Hoài nhún nhún vai nói, Tôn Á Lâm có hoài nghi, lại có thể hoài nghi đến nơi nào? Thuận miệng đả kích nàng: “Đừng có yêu cầu nghĩ thông nhìn thấu hết mọi chuyện trên đời làm gì, chuyện chúng ta không hiểu được trong cái xã hội này có quá nhiều…”

“Ai muốn nhìn thấu anh?” Tôn Á Lâm ra vẻ không đáng nói: “Chỉ là không ngờ bản sự anh giấu diếm đúng là có không ít. Tôi nói thế anh cũng đừng quá đắc ý, tôi chỉ hiếu kỳ, có chiêu này, sao anh không dọn ra tán gái?”

“Làm người phải có chút nội hàm chứ!” Thẩm Hoài quay sang đấu mồm với Tôn Á Lâm, đúng lúc Trần Đan cầm ống sáo chạy về, liền hỏi: “Tiểu Lê không sao chứ?”

“Trách là trách anh thổi sáo quá hay, làm con bé nhớ đến anh trai, khóc đỏ hết cả mắt.” Trần Đan nhét ống sáo vào trong tay Thẩm Hoài, nói: “Tiểu Lê để em đưa ống sáo về cho anh, sao trước đây chưa từng thấy anh thổi qua lần nào?”

“Cũng đã lâu không thổi rồi, cả bản nhạc đều quên, anh trai tiểu Lê có giữ bản nhạc lại không?” Thẩm Hoài quay đầu nhìn vào đống đồ đạc cũ, được tiểu Lê và Trần Đan dọn dẹp, hắn không biết khúc phổ của mình giờ đã chui vào ngóc ngách nào.

“Có mấy bản khúc phổ, nhưng đều được tiểu Lê giữ lại rồi…

Con bé nói muốn học thổi sáo lại, đợi lúc nào bình tĩnh lại, em sẽ lấy giúp anh.” Trần Đan nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK