Thẩm Hoài đi đến cửa, dừng lại quay đầu nhìn Tôn Á Lâm lười biếng ngồi trên sô pha, thấy cô một chân duỗi, một chân co, tóc dài buông xõa, lộ ra nửa gương mặt tuyệt diễm đến cực độ, đôi mắt mê ly lộ ra vẻ phong tình vạn chủng, khiến trong lòng anh run rẩy. Một năm nay Tôn Á Lâm rất ít khi ở trong nước, trong lòng anh rốt cuộc cũng vẫn nhớ cô, nhưng càng là như vậy, thì càng không dám khinh suất, chỉ có thể lắc đầu thở dài. Thấy dáng vẻ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.