Sáng sớm thức giấc, nhìn ngoài cửa sổ mờ mịt, mưa phùn lất phất rơi trên lá cây, trên mái hiên tích thành từng chuỗi giọt nước rơi xuống, vang lên tí tách. Nghe thấy có người đẩy cửa “két” một tiếng phía trước, Thẩm Hoài không biết ngáp dài đứng lên, thấy Trần Đan cầm dù tiến vào, đóng cửa viện lại, giẫm bước trên con đường lát đá trơn ướt đi qua, trong màn mưa phảng phất như một đóa đinh hương xinh đẹp mê người. Thẩm Hoài rời giường mở cửa phòng, thấy Trần Đan đặt gạt...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.