Hà Thanh Xã muốn để Quách Toàn dẫn đám Dương Hải Bằng tới quỹ tín dụng bàn chuyện vay vốn, nhưng được Thẩm Hoài ám thị, hiểu tầng quan hệ giữa Hùng Văn Bân và tân bí thư thị ủy, liền trở nên càng tích cực chủ động.
Hắn trực tiếp gọi điện cho chủ nhiệm quỹ tín dụng, mời lên trấn bàn chuyện vay vốn, làm thế này càng biểu thị rõ thái độ ủng hộ của trấn chính phủ.
Đừng nói tân bí thư thị ủy sau lưng rồi, dù chỉ vác gương mặt tân phó chánh văn phòng Hùng Văn Bân ra, công ty Bằng Hải muốn vay 3-4 triệu không phải là chuyện gì quá khốn khó.
Hà Thanh Xã chủ động đứng ra vơ việc về phía mình, Thẩm Hoài cũng vui được thanh nhàn, vứt chuyện ở đây lại cho Hà Thanh Xã và Quách Toàn, còn mình thì quay về xưởng thép theo dõi tình hình chỉnh đốn.
Đám người Từ Khê Đình, Triệu Đông, Từ Văn Đao, Phan Thành cơ hồ cả ngày vùi mình dưới dây chuyền lò điện nung thép.
Thẩm Hoài chạy về xưởng, bọn hắn chính đang mang mấy nhân viên kỹ thuật cốt cán mới từ xưởng thép thành phố chuyển sang tụ tập trước công đoạn lò điện, theo dõi tình hình luyện phế thép trong lò.
Thẩm Hoài bước vào phòng giám sát, bởi cách bức tường thủy tinh siêu cứng nên không cảm nhận được bức xạ nhiệt lượng quá mạnh, cầm sổ ghi chép trên bàn lên, lại nhìn xuống biểu thời gian cho phế thép vào lò.
“Xử lý thời gian giữa hai lần luyện chưa tốt a.” Thẩm Hoài gõ gõ ngón tay lên sổ ghi, nói với đám Từ Khê Đình, Triệu Đông: “Chỗ này hẳn có thể tiết kiệm thêm 10 phút. Tháng sau chúng ta sẽ thực hiện sản xuất liên tục, thời gian cho mỗi một lò nước thép ra lò phải khống chế trong tầm 120 phút, áp lực trên vai các anh không nhẹ đâu.”
Triệu Đông và Từ Khê Đình nhìn nhau cười khổ, yêu cầu mà Thẩm Hoài đề ra đúng là không thấp chút nào.
Cũng may trong những cốt cán kỹ thuật móc được từ xưởng thép thành phố có bốn năm mươi người được bổ vào dây chuyền lò điện. Hơn nữa để đám Từ Khê Đình, Triệu Đông, Phan Thành lãnh đạo bọn họ sẽ không tồn tại ngăn cách gì đáng kể. Chỉ cần phối hợp tốt với công nhân tuyến một, làm quen được với máy móc, chuyện thực hiện mục tiêu mà Thẩm Hoài đề ra không phải không khả thi.
Mục tiêu sơ bộ Thẩm Hoài đặt ra là muốn trong vòng một tháng, đem sản lượng thép thực tế đẩy lên bằng với 80% công suất thiết kế, một tháng sản xuất chừng 7000 tấn thép vân ốc; sau ba tháng, sẽ cố gắng sản xuất đúng công suất thiết kế.
Do dây chuyền trung tâm trong xưởng là công nghệ tiên tiến bậc nhất trên thế giới trong những năm cuối thập niên 80, trước mắt ở trong nước cũng thuộc top những công nghệ hàng đầu. Ba năm qua, dây chuyền sản xuất chưa bao giờ chạy đủ công suất thiết kế, song điều này cũng có chỗ tốt, chính là hao tổn của dây chuyền không hề nghiêm trọng.
Thực tế dùng dây chuyền này sản xuất thép vân ốc có chút đại tài tiểu dụng, nhưng giờ chưa có tiền cải tạo bộ phận liên đúc và thiết bị làm lạnh phân đoạn kế tiếp… Nếu bỏ sản xuất thép song cũ, tiện lợi nhất là đổi sang sản xuất thép vân ốc.
Tương tự, dây chuyền này dùng để sản xuất thép vân ốc, về mặt kỹ thuật thì dư dả có thừa, chỉ cần quản lý chặt chẽ, khoa học, đột phá công suất thiết kế là chuyện tương đối nhẹ nhàng.
Thẩm Hoài đề ra yêu cầu của mình với Từ Khê Đình, Triệu Đông, hy vọng sau nửa năm làm quen, có thể thử đi đột phá công suất thiết kế, chỉ thế mới khiến giá thành hạ càng thấp, giá trị gia tăng trên mỗi sản phẩm càng cao, hiệu ích sáng tạo ra mỗi ngày, mỗi tháng, mỗi năm mới sẽ càng tăng….
Buổi tối, Dương Hải Bằng muốn mời đại diện thị trấn, xưởng thép và người của quỹ tín dụng ăn cơm. Thẩm Hoài để Tiền Văn Huệ làm đại biểu cho xưởng thép dự tiệc. Còn hắn theo thường lệ tụ tập đám Từ Khê Đình, Triệu Đông, Từ Văn Đao, Phan Thành, Hồ Chí Cương lại, mở hội nghị tổng kết quá trình chỉnh đốn.
Đến gần gần 9h, Thẩm Hoài mới thoát thân ra được, về lại thị trấn gặp mặt Dương Hải Bằng, còn Triệu Đông phải ở lại trong xưởng trực ban, thử nghiệm làm ca đêm, để công nhân tuyến một từng bước thích ứng quá trình sản xuất liên tục.
Lập ra quy định sản xuất rất dễ dàng, nhưng để nhân viên quản lý tuyến cơ sở và công nhân dưới nhà xưởng chấp hành không sơ sót, không phải là chuyện một sớm một chiều.
Lò điện sử dụng lưới điện cao thế, một lò luyện được khoảng mấy chục tấn thép, trước lò có đến mấy chục công nhân đang thao tác, chỉ cần xuất hiện chút sơ sót, dù rất nhỏ, khả năng sẽ dẫn phát sự cố thương vong không lường trước được.
Thẩm Hoài không trực tiếp quản lý sản xuất tuyến một, mà cũng không có tinh lực để tự đi quản, áp lực đặt hết lên vai đám Triệu Đông, Từ Văn Đao, Phan Thành.
Thẩm Hoài chạy đến trấn chính phủ, Hà Thanh Xã uống rượi hơi nhiều, đã về nhà nghỉ trước, chỉ còn Quách Toàn bồi Dương Hải Bằng lưu lại trong trụ sở, trước đó cũng đã sắp xếp xe đưa Hùng Đại Ny về nhà.
Dương Hải Bằng và Thẩm Hoài đều chưa vợ con gì, không về nhà bao lâu cũng chả sao. Nhưng Hùng Đại Ny rốt cuộc và thiếu phụ tân hôn, Chu Minh có yên tâm đến đâu cũng không có đạo lý gì để nàng đi chơi ngoài tận nửa đêm. Không như vậy, lỡ để Hùng Văn Bân hoặc Bạch Tố Mai biết được, gì chứ một trận trách mắng là chạy không thoát.
Thiệu Chinh là lái xe cho Thẩm Hoài, thông thường đưa Thẩm Hoài về túc xá mới về nghỉ, nên Tiền Văn Huệ lưu lại muộn cũng chả sao, con gái nhà hai vợ chồng họ đã lên tiểu học, có hai ông bà ngoại chăm sóc, không cần quá lo lắng.
“Bàn đến đâu rồi?” Thẩm Hoài gọi Dương Hải Bằng, Quách Toàn, Tiền Văn Huệ và đối tác của công ty Bằng Hải vào phòng làm việc để nghe báo cáo tình hình cụ thể.
“Hà trấn trưởng giúp đỡ rất nhiệt tình, lại thêm phương án cậu đưa ra khiến phía quỹ tín dụng khá an tâm, đại thể chắc không có vấn đề gì nữa, đợi mà làm thủ tục thôi.” Dương Hải Bằng hưng phấn khó mà ức chế, cười nói: “Hà trấn trưởng cũng đã chọn chỗ làm trụ sở và kho xưởng giùm, ngay trường học cuối phía bắc phố Học Đường, đoạn giao với công lộ Thượng Mai. Lúc chiều bọn tôi đã đi xem qua, cách công lộ Thượng Mai rất gần, đi Hà Phố, Tân Tân hay Bắc Giao đều thuận lợi…”
“Trường học nào?” Thẩm Hoài hỏi lại.
“Năm rồi mưa lũ làm sập trường học thôn Trúc Đường, đến sau học sinh phân tán đến các trường xung quanh. Thị trấn không có tiền xây lại trường, nhưng dùng để làm nhà kho thì rất thích hợp…” Quách Toàn giải thích.
Quách Toàn nói ra tên trường, Thẩm Hoài liền nhớ ra ngay.
Trường học trên toàn thị trấn có tổng cộng 26 trường, 17 trường mẫu giáo, 5 trường tiểu học, 3 trường sơ trung, 1 trường cao trung, tổng số trẻ em đang theo học lên đến 8000 người.
Quy mô dạy học lớn thế này, bao gồm cả tiền lương trả cho gần 400 giáo viên thì tiền đầu tư cho giáo dục mỗi năm cũng chỉ tầm 3 triệu. Thị trấn tồn tại rất nhiều vấn đề, nhưng tiền đầu tư cho giáo dục thiếu thốn, nguyên nhân chủ yếu là bởi thu nhập tài chính của Mai Khê quá ít.
Trường học ở thôn Trúc Đường bị mưa lũ làm sập, không thể được trên huyện ủng hộ, chỉ bằng tài lực của thị trấn thì rất khó để trùng kiến lại.
Học sinh trong trường đều đã phân tán đến những trường xung quanh. Trong mắt Hà Thanh Xã, so với từ trên trấn chen tiền ra xây lại trường, không bằng cho công ty Bằng Hải thuê làm nhà kho, thị trấn cũng nhiều thêm một khoản thu…
Thẩm Hoài không cách nào chê trách Hà Thanh Xã quá hiện thực, chỉ nhìn lợi ích ngắn hạn, đương sơ hắn không tiếp nhận công tác của ban tài chính, một phần là bởi không muốn nặng đầu vì áp lực tài chính khốn quẫn hiện tại, then chốt bây giờ là khôi phục tình hình sản xuất, làm ăn của xưởng thép.
Dương Hải Bằng không ngờ chỉnh thể sự tình sẽ thuận lợi thế này, không che được hưng phấn, háo hức kể lại tình hình vay vốn lúc chiều.
Quỹ tín dụng không thuộc quyền quản lý của thị trấn, nhưng chỉ cần Mai Khê đứng ra, họ tất hướng về phía hơi mũi chính quyền. Có vụ làm ăn nào, quỹ tín dụng vẫn ưu tiên hợp tác với trấn chính phủ hơn.
Đương nhiên, nguyên nhân then chốt nhất, chắc có lẽ là bởi Hà Thanh Xã đã làm như không để ý hé ra quan hệ giữa công ty Bằng Hải với Hùng Văn Bân.
Quyền lực và tiền bạc đều là dầu bôi trơn cho mọi sự vật, hiển nhiên trong hai thứ, quyền lực luôn luôn được xếp trước.
Sự tình của Dương Hải Bằng được xử lý êm đẹp, Thẩm Hoài khá an lòng, thấy thời gian đã không sớm, bèn đứng lên, nói: “Nếu cậu và lão Quách muốn tâm sự tiếp thì tìm chỗ khác, tôi phải về nghỉ ngơi cái đã.” Lại quay sang nói với Tiền Văn Huệ: “Đi thôi, cô và Thiệu Chinh đưa tôi về túc xá, rồi cũng nghỉ ngơi luôn…”
Tiền Văn Huệ người khá thanh tú, hơi gầy, 34 tuổi, lớn hơn Thiệu Chinh 1 tuổi. Cha nàng trước là cán bộ tài chính huyện, bản thân nàng vốn tốt nghiệp đại học Hoài Hải, được phân phối đến cục tài chính huyện, sau được huyện trưởng Trần Binh phái đến xưởng thép đảm nhiệm khoa trưởng tài vụ.
Tuy nói công tác là phụ trách tài vụ, nhưng các khâu thu mua nguyên liệu, tiêu thụ sản phẩm nàng đều không được tham dự vào. Chỉ làm rõ sổ sách thu chi hiển nhiên không phát huy ra tác dụng nên có của nàng.
“Bộ phận quản lý của xưởng không cần quá nhiều phó chức, nhưng khâu tài vụ tất phải cần một phó chức làm trợ thủ.” Thẩm Hoài ngồi sau ghế lái chính, nói với Tiền Văn Huệ ngồi ghế lái phụ: “Tôi tính qua đầu tháng sau sẽ mở đại hội công nhân viên toàn xưởng, tiến cử Tiền khoa trưởng cô ra đảm nhệm phó xưởng trưởng quản lý tài vụ, cô phải chuẩn bị tinh thần trước. Sau khi đến cương vị mới, cô vẫn tạm kiêm quản khâu tài vụ, nhưng tiếp theo, không quản là tuyển mộ từ bên ngoài, hay bồi dưỡng trong nội bộ, cô tất phải tìm cho tôi một trưởng ban tài vụ thích hợp…”
Thông qua kính chiếu hậu, thấy Thiệu Chinh nhấp miệng cười, Thẩm Hoài liền đùa: “Về sau lại thêm gánh nặng cho công tác của lão Thiệu rồi. Lúc làm việc phải phục vụ xưởng trưởng, về nhà còn phải hầu hạ phó xưởng trưởng, đời này xem ra không trông mong được gì nữa…”
“Thẩm xưởng trưởng thường ngày nghiêm túc mà hôm nay mồm mép không thua ai cả!” Tiền Văn Huệ nghe Thẩm Hoài không chút cố kỵ đem chuyện nhà mình ra trêu, cười mắng một tiếng.
Thẩm Hoài ha ha cười lớn, đến bước này, bộ phận quản lý trong xưởng xem như đã gần hoàn chỉnh, đối mặt với quá trình cộng sự lâu dài trước mắt, hắn thực không cần thiết phải giữ mặt lạnh cả ngày làm gì.
Thẩm Hoài nói với Thiệu Chinh: “Trong bộ đội lão Thiệu từng làm tiểu đội trưởng, để phụ trách lái xe đúng là khuất tài. Sau đại hội, tôi sẽ lập thêm một ban trợ lý hành chính cho xưởng trưởng ngoài văn phòng xưởng, đi giải quyết một số chức năng cắt ra từ bộ phận văn phòng, lão Thiệu có hứng thú không…”
Đối với hệ thống quản lý trong xưởng Thẩm Hoài đã từng thảo luận rất nhiều lần với ban trợ lý đặc biệt, văn phòng xưởng trưởng mới thiết lập và văn phòng xưởng cũ, nghe qua chỉ khác biệt có một chữ, nhưng trong lòng Tiền Văn Huệ rất rõ ràng:
Văn phòng xưởng trưởng là cơ cấu quyền lực trung tâm, là công cụ để Thẩm Hoài điều khiển hoạt động trong xưởng, bao gồm quyền chọn thu mua nguyên liệu, quyền đàm phán, quyền lập dự án, quyền xếp loại và tuyển chọn đại lý… đều sẽ tập trung về văn phòng xưởng trưởng.
Mới đầu Thẩm Hoài sẽ để tâm phúc theo mình từ xưởng thép thành phố sang đây là Triệu Đông đảm nhiệm chánh văn phòng xưởng trưởng.
Mà văn phòng xưởng trước đây, nói đến cùng là công cụ phục vụ xưởng trưởng, là quản gia phụ việc vặt, bắt chước theo hệ thống Đảng trong chính quyền. Thẩm Hoài quyết ý muốn hạn chế tư tưởng quan liêu trong xưởng, mới sẽ đẩy một số chức năng sang cho phòng trợ lý hành chính phụ trách.
Địa vị của bộ phận trợ lý hành chính sắp được thành lập sẽ thấp hơn các ban chuyên trách một chút, nhưng quyền lực thực tế là vai trò quản gia, sự vụ phải xử lý rất hỗn tạp.
Thiệu Chinh vẫn như bình thường, khẽ cười, nói: “Nỗ lực mà làm thôi…”