Giường trên tàu hỏa hẹp như vậy, hai người chen chúc nằm một đêm, Thành Di nghĩ đến lúc tỉnh dậy chắc chắn sẽ rất đau lưng, nhưng khi ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu tỏa vào mắt cô, cô mới chợt bừng tỉnh sau một giấc ngủ sâu, trên người thoáng chốc cũng tỉnh táo hơn. Nếu không phải vẫn còn đang gối trên tay Thẩm Hoài, nhắc cô nhớ cô còn đang nằm trong ngực người ta, Thành Di thật muốn thoải mái duỗi cái lưng mỏi này. Cô không dám xoay đầu lại nhìn,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.