Chuyến đi lần này mất bốn ngày, cha Liễu vô cùng lo lắng không biết trong nhà có xảy ra chuyện gì hay không.
Chờ đến khi cha Liễu trở lại Tiểu Vương Trang, trời đã chạng vạng tối.
Liễu Nha Nhi cầm gáo múc nước tưới hành lá, nhìn thấy người đi vào sân kinh ngạc đến mức làm rơi cả đồ đang cầm trên tay.
"Cha, người gầy đi rồi!" Liễu Nha Nhi đau xót, chỉ mới đi được mấy ngày mà cha nàng lại gầy hẳn đi.
Người cũng tiều tụy không ít, râu ria xồm xoàm.
"Mới đi được mấy ngày? Sao có thể gầy được.
Mấy ngày này cha không có nhà, trong nhà có xảy ra chuyện gì không?"
Liễu Nha Nhi lắc đầu, lại nghĩ tới chuyện đại cô chi nhà nên nói cho cha Liễu biết.
Chẳng lẽ trong thôn có phạm nhân sao? Bằng không sao có thể khiến quan sai tới đây?
"Ngươi... Ngươi nói, có phải liên quan đến nhà Ngô nương tử hay không? Trong thôn chúng ta chỉ có một mình nàng là người ngoài, những người khác đều ở trong thôn cũng không nghe nói có người phạm phải chuyện gì." Hồ Lão Tam túm tay áo Trương Toàn, cúi đầu nhỏ giọng nói.
Người tới Tiểu Vương Trang gõ chiêng trống vang trời.
Trong lòng Hồ Lão Tam hỗn loạn như kiến bò trên chảo nóng, lại không dám tiến lên hỏi rõ.
Chỉ sợ không cẩn thận lỗ mãng lại bị ăn đòn của quan lão gia
Cha Liễu nói như vậy cũng có lý.
Lúc đầu Liễu Nha Nhi muốn hỏi xem cha Liễu thi như thế nào, lại sợ cha Liễu nghe xong cảm thấy áp lực, liền đổi đề tài nói chuyện khác.
Các thôn dân cũng không để ý đến chuyện khác, đều đi theo phía sau đám người kia.
Tận cho đến khi đoàn người dừng trước cửa Liễu gia, nha dịch kia mới thông báo rõ ràng.
Bây giờ bọn họ mới biết Liễu thú tài thi đậu cử nhân, mấy người này tới đây báo tin vui.
"Cha, người không đợi yết bảng đã trở về rồi sao?"
Trương Toàn cũng tò mò, những người này đúng là đang đi tới hướng túp lều của Ngô nương tử.
Chẳng lẽ thân thế của Ngô nương tử hay sao? Vậy Tiểu Vương Trang chúng ta có phải chịu liên lụy hay không.
Nhưng ngày chờ yết bảng, ngoại trừ Liễu Nha Nhi đã chuẩn bị sẵn tâm thế bình thản, những người khác đều thấp thỏm bất an không yên.
Trông ngóng cha Liễu có thể cao trung, lại sợ cha Liễu thi không đậu.
Cứ như vậy lo lắng đề phòng hơn nửa tháng, tận cho đến khi có quan báo chạy tới cửa Liễu gia báo tin vui, trái tim mới thả lỏng xuống, cả đám vui vẻ ra mặt.
Cha Liễu vuốt lại tóc cho con gái, nói: "Có thể trúng đương nhiên sẽ biết, còn nếu không được chờ thêm mấy ngày cũng chỉ uổng công.
Trong lúc chờ yết bảng, chi bằng quay về làm thêm chút việc."
Lại nhìn kỹ, phía sau nha dịch kia còn kéo theo không ít người.
Nhìn quần áo trang điểm không chỉ làm quan còn có cả những vị hương thân.
Trời ạ, rốt cuộc đã có xảy ra chuyện lớn gì? Tiểu Vương Trang sao có thể được tiếp đón những nhân vật lớn như thế.
Liễu tú tài trúng cử nhân lão gia?
Thôn dân làm việc ngoài ruộng còn tưởng trong thôn xảy ra chuyện gì, vội vàng ném đồ trong tay chạy vào thôn.
Chờ đến khi lại gần một chút lại nhìn thấy người gõ la không phải thôn trưởng mà là một nha dịch mặc áo huyện nha, cả đám liền hoảng sợ thở cũng không dám thở.
Liễu tú tài đi thi cử nhân khi nào? Sao bọn họ chưa từng nghe nói?
"Đi, theo sau nhìn xem!"
????
Cha Liễu mời người đến chúc mừng vào nhà, Tiền thị và Liễu Nha Nhi cũng vội vàng đi pha trà.
"Ta đã nói người mặc y phục như vậy nhất định không phải người bình thường, hóa ra đó là Huyện thái gia chúng ta.
Liễu tú tài thôn chúng ta đứng là rất có bản lĩnh, ngay cả Huyện thái gia cũng tự mình tới."
Cha Liễu khiêm tốn trả lời, lại dẫn mọi người ngồi xuống.
Nha dịch đứng cuối đội ngũ, sững người, nhìn qua cùng lắm cũng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi.
Một tiếng quan sai đại gia lại khiến hắn vô cùng hưởng thụ, trả lời: "Đúng vậy, Liễu tướng công trúng cử nhân.
Nhìn xem không phải cả huyện lệnh chúng ta cũng đích thân đến chúc mừng sao?"
"Cái gì Liễu tú tài chứ? Bây giờ phải gọi là cử nhân lão gia! Ai nha, hôm nay có chuyện vui lớn, trong nhà ta có pháo, ta đi lấy." Trương Toàn xong cũng không quay đầu lại, nhanh chóng chạy như bay về nhà.
"Quan sai đại gia, người ngài vừa đọc Liễu tú tài sao?"
"Chúc mừng Liễu lão gia, chúc mừng Liễu lão gia! Hoài Dương ta đúng là đã bảo nhiêu năm rồi không có một cử nhân." Người tới chúc mừng, sôi nổi tặng quà.
Nói đến thời cổ đại, chỉ cần thi đậu cử nhân, không nói một chân thì ít nhất cũng có nửa trận tiếng vào ngưỡng cửa quan trường rồi.
Tuy nói bây giờ Liễu lão gia chỉ thi trúng cử nhân, nhưng chuyện sau này không nói trước được, nói không chừng sẽ có một ngày mở đường mây thăng chức rất nhanh.
Cho nên nhưng hương thân có uy tín danh dự mới buông bỏ dáng vẻ cao cao tại thượng trước đây, tới nơi nghèo như Tiểu Vương Trang lấy lòng nịnh bợ.
"Trời đất! Tiểu Vương Trang chúng ta có cử nhân lão gia! Mau mau mau, mẹ đứa nhỏ nhanh lấy giỏ trứng gà trong nhà tới đây."
Tiền thị nhân cơ hội này nhờ Trương Toàn lên trấn trên mua một ít thịt cá, trái cây, cũng không thể để người ta tới nhà mình chúc mừng lại để người ta đói bụng trở về.
Lại gọi Hồ Lão Tam tới nhờ hắn đến thôn Đào Hoa đưa tin cho con rể và nữ nhi để bọn họ cùng vui vẻ.
Aii, Liễu Đông Thanh và Tần Mộc vào huyện học cũng chẳng có người nào cho bà sai sử.