Liễu Nha Nhi xót người nhà, cơm tối làm bánh bao trắng.
Bột mì mới xay làm bánh bao, vừa trắng mềm lại mập mạp, cắn xuống một miếng, trong miệng đầy mùi lúa mạch còn thêm cả vị ngọt nhè nhẹ, giúp người đã mệt nhọc cả ngày thoải mái hơn rất nhiều.
Liễu Nha Nhi nhai bánh bao, nhớ tới giấc mộng lớn ban ngày, vì thế nói: "Cha, sau này việc ngoài đồng cứ để con và ca ca làm.
Người cứ ở nhà đọc sách, chờ chúng ta tích góp thêm được ít tiền nữa để người vào kinh đi thi."
Tiền thị nghe cháu gái nói muốn nhi tử tiếp tục đọc sách thi lên trên, hai mắt cũng lấp lánh ánh sáng.
Khi tướng công bà còn sống vẫn luôn ngóng trông nhi tử có một ngày thi được cao trung, làm rạng danh Liễu gia.
Nhưng cuối cùng ông ấy vẫn không thể chờ được ngày đó.
Nếu nhi tử thật sự có thể đọc sách thi lên trên, vậy trượng phu bà dưới suối vàng biết được cũng có thể nhắm mắt xuôi tay.
Lúc đầu cha Liễu vốn tưởng nữ nhi chỉ đang nói đùa, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, liền nói: "Không thi, ta chỉ muốn ở bên cạnh mọi người."
"Vì sao lại không thi? Mười bốn tuổi cha đã có thể thi được tú tài, học vấn tất nhiên là không cần phải nói.
Nếu tiếp tục thi lên trên nhất định có thể cao trung.
Không mơ đến có thể đạt được Trạng Nguyên hay Bảng Nhãn gì đó, chỉ cần đậu được danh cử nhân cũng là tiền đồ vô lượng.
Dựa vào tài năng của cha, đến lúc đó nhận được một chức quan, nhàn tàn bình thản không phải chuyện không có khả năng.
Nói không chừng còn có thể xin được cho nãi nãi chức cáo mệnh."
Liễu Đông Thanh nghe muội muội nói như vậy tùy tiền nhai mấy miếng bánh bao rồi nuốt xuống, kết quả vừa nuốt được hai miếng đã nghẹn lại trong cổ họng, thiếu chút nữa thở không ra hơi.
Liễu Nha Nhi...
"Vậy còn ta thì sao, ta có thể được phong là cái gì?" Liễu Đông Thanh vừa nhai bánh bao vừa nói.
Liễu Nha Nhi nghĩ ca ca nhà mình chắc chắn muốn phun miếng bánh trong cổ họng ra, kết quả ca ca nàng vừa mở miệng đã nói: "Nha Nhi, ta thì sao, ta được phong là cái gì?"
"Còn có bổng lộc sao?"
Được lắm, không hổ là huynh muội! Hai người vừa bắt đầu mơ mộng hão huyền, người sau còn thái quá hơn người trước.
"Cáo mệnh là cái gì?" Tiền thị nghe mấy lời này cũng không để ý đến ăn nữa, đặt bánh bao trong tay xuống, hỏi.
"Ca không được phong gì cả, muốn có danh hiệu vậy tự mình cố gắng đi." Liễu Nha Nhi thật sự muốn mở đầu ca cà nhà mình ra xem rốt cuộc bên trong chứa thứ gì.
Vừa rồi thiếu chút nữa bị chết nghẹn, vừa thở lại được, câu đầu tiên đã hỏi hắn có thể được phong là gì.
Liễu Nha Nhi cười gật đầu, lại nói tiếp: "Vâng, vâng!"
"Cáo mệnh là chức danh được hoàng đế bệ hạ phong, có công văn, có phẩm cấp, còn có bổng lộc.
Nếu cha được làm quan, vậy có thể xin hoàng đế phong cáo mệnh cho nãi nãi."
Cha Liễu nhìn thấy vội vàng giúp hắn vỗ lưng, Tiền thị bưng nước tới cho Liễu Đông Thanh uống.
Qua một hồi lâu, bánh bao mắc lại trong cổ họng mới có thể nuốt xuống.
Ban đêm.
Liễu Nha Nhi trợn trắng mắt:" Lúc ăn lúc ngủ không được nói chuyện, ca có thể nuốt hết bánh bao rồi nói chuyện tiếp hay không không?"
Cha Liễu nằm trên giường lăn qua lộn lại, trằn trọc khó ngủ.
Hắn tự nói với mình đừng nghĩ nhiều, cố gắng ép mình nhắm mắt đi ngủ.
Nhưng bất kể hắn làm như thế nào vẫn không thể ngủ được.
Cuối cùng hắn vẫn đứng lên gõ cửa phòng Liễu Nha Nhi.
"Như vậy a... Dựa vào bản thân mình, vậy ta sẽ đi lấy chức binh mã đại nguyên soái về đây.
Đúng rồi Nha Nhi, có thể xin phong cáo mệnh cho muội muội hay không? Nếu có thể ca ca sẽ xin toàn bộ chức cáo mệnh cho cho muội." Vẻ mặt Liễu Đông Thanh ngập tràn chờ mong.
Phảng phất như lúc này hắn đang ngồi trên lưng ngựa ngẩng cao đầu có hàng ngàn, hàng vạn binh sĩ hò hét xung quanh.
Tiền thị và Tần Mộc bị mấy lời của hai huynh muội lây nhiễm, cũng bắt đầu mặc sức tưởng tượng tương lai sau này.
Chỉ có cha Liễu ngồi yên lặng ăn bánh bao, không nói một lời.
Nếu nàng nói dối nói nàng là nguyên chủ, cha rõ ràng đã nảy sinh nghi ngờ, như vậy sau này nàng còn phải nói thêm hàng ngàn hàng vạn lời nói dối để bảo vệ lời nói dối này.
Liễu Nha Nhi nghe thấy lời này, trái tim đột nhiên nhảy lên, ngạc nhiên ngẩng đầu, trên mặt hiện lên một tia bất an.
Mặc dù chút bất an đó chỉ lướt qua trong giây lát, nhưng vẫn bị cha Liễu ngồi đối diện nhìn thấy được.
Cha Liễu ngồi trên chiếc ghế nhỏ duy nhất trong phòng, dựa vào ánh đèn nhìn tiểu nữ nhi xinh đẹp, mỉm cười trước mắt.
Nhìn một hồi mới mở miệng: "Ngươi là Nha Nhi sao?"
Liễu Nha Nhi đá giày, ngồi trở lại giường, hỏi: "Sao bây giờ cha vẫn chưa ngủ? Người tới tìm con có chuyện gì sao?"
Liễu Nha Nhi thấy cha Liễu như vậy đột nhiên không biết nên đáp lai như thế nào.
Nếu cha đã hỏi nàng như vậy, nhất định đã phát hiện ra gì đó.
Nếu nàng trả lời đúng sự thật, cha nàng có thể xem nàng như yêu quái trói nàng lại đem đi thiêu hay không.
Vẫn là cái bàn thiếu một chân, cây đèn trên bàn cháy sắp hết, ánh lửa trong bấc đèn cũng dần yếu ớt, mỏng manh.
"Vậy cha hy vọng con có phải hay không?" Liễu Nha Nhi hỏi xong câu này, lại lập tức hối hận vô cùng.
Chuyện này không phải phủ định rõ ràng nàng không phải là nguyên chủ hay sao?
Tim Liễu Nha Nhi đột nhiên đập nhanh, lo lắng nắm chặt mép giường, mồ hôi chảy ra ướt đẫm lòng bàn tay.
Rõ ràng ban đêm có gió, còn hơi se lạnh.
Nàng không biết cha nghe thấy nàng nói như vậy sẽ có phản ứng như thế nàng.
Nàng có chút bất an, hơi cúi đầu tránh đối diện với ánh mắt của cha.