Mùa xuân năm đó đi ngang qua Giang Nam, thấy người ở đó đều trồng đậu tằm.
Cây đậu non xào lên có thể xem như rau, già rồi cũng có thể lấy hạt làm lương thực lấp đầy bụng, nên đã mua một chút đậu tằm của người địa phương mang hạt giống về Tiểu An thôn.
Liễu Nha Nhi nhìn đậu tằm, trong đầu đột nhiên hiện ra một cách kiếm tiền.
Đậu tằm tuy có thể no bụng, lại không thể ăn nhiều, ăn nhiều dễ dàng bị đầy hơi, thật sự không thích hợp để làm đồ ăn.
Nhưng nếu dùng đậu tằm để làm nước tương, hương vị lại rất thơm, rất tinh khiết.
Không chỉ đậu tằm, mà đậu nành ủ nước tương cũng chính là lựa chọn hàng đầu.
Thời cổ đại, nước tương đều làm từ các loại thịt lên men.
Về phần hương vị như thế nào, Liễu Nha Nhi không biết.
Bởi vì chỉ mình nguyên liệu nước tương này đã không phải thứ dân chúng bình thường có thể bỏ ra được.
Tuy nhiên xét theo tiến trình lịch sử, nhất định nước tương từ các loại đậu sẽ thơm ngon hơn, bởi vậy mới có thể trở thành một gia vị không thể thiếu trong phòng bếp ở thời hiện đại.
Cũng thật trùng hợp, việc ủ nước tương này Liễu Nha Nhi biết làm.
Kiếp trước, năm nào nàng cũng giúp mẹ ủ một ít nước để trong nhà ăn.
Chỉ là thời gian ủ nước tương có hơi lâu, nếu muốn hương vị thơm ngon ít nhất cũng phải chờ gần nửa năm.
Liễu Nha Nhi cân nhắc nửa ngày, cảm thấy việc ủ nước tương cũng là một cách kiếm tiền.
Liền kéo dịch ghế lại, dựa sát bên cạnh cha Liễu, cười hì hì nói: "Cha, người có nhớ lần trước từng đưa cho con quyển tạp ký kia không?"
Không được, tuyệt đối không được.
Ai, rốt cuộc là tính toán sai!
"Nha Nhi, sách nông và tạp ký kia không biết có phải sách quý gì hay không? Tại sao cái gì cũng ở lại, Nha Nhi, ngươi đưa sách cho ta mượn nhìn một lát, nói không chừng ta cũng có thể tìm ra được thứ gì." Liễu Đông Thanh và cha Liễu giống nhau, không thích xem loại thư tịch này.
Nhưng nghe ý này của muội muội, hai quyển sách này vốn chính là sách quý khiến hắn cũng có chút tò mò, muốn mượn đọc qua xem sao.
Liễu Đông Thanh bị nàng vô tình từ chối trong lòng có hơi khó chịu, uổng công hắn còn tâm tâm niệm niệm muốn tích cóp tiền mua kẹo cho Nha Nhi ăn.
Hắn chẳng qua chỉ muốn xem sách kia một chút mà thôi, vậy mà Nha Nhi cũng không chịu.
Cha Liễu vừa nghe nữ nhi nói như vậy, trong lòng cũng đã đoán được đại khái, hỏi: "Ý của Nha Nhi là muốn làm nước tương sao?"
Quả nhiên Nha Nhi vẫn đối xử với hắn tốt nhất.
Cha Liễu đương nhiên nhớ rõ.
Lần đó lúc bán ngọc trai, cũng may có Nha Nhi nhà hắn nhìn trong tạp kí mới biết châu ngọc đá quý nên bán ở đâu, cùng với cách bán như thế nào.
Nhưng nghe thấy Liễu Nha Nhi nói nửa câu sau, trong lòng hắn lại mắng bản thân mình vài lần.
Liễu Nha Nhi gật đầu, biểu tình trên mặt như muốn nói, biết nữ chi bằng phụ, không hổ là cha con.
Nhìn thấy cha Liễu gật đầu, Liễu Nha Nhi nói tiếp: "Hôm nay nhìn thấy đậu tằm, con mới nhớ tới lúc trước trong tạp kí có ghi lại về đậu tằm.
Người phương nam, nhà nào cũng có đậu tằm, chỉ chỉ để ăn mà còn để ủ nước tương.
Đậu tằm ủ nước tương, hương vị tinh khiết, thơm nồng, được rất nhiều nhà giàu quý tộc yêu thích.
Không chỉ đậu tằm, mà đậu nành làm nước tương lại càng có hương vị thơm ngon.
Mà bên trong tạp ký đó còn ghi lại cách làm ra nước tương."
"Không được, sách này cha đã cho muội, đương nhiên chính là bảo bối, muội sẽ không cho người khác xem.
Chỉ là muội vẫn nhớ trong sách viết gì có thể nói cho ca ca biết, cũng đỡ mất công ca ca đọc xong đau đầu." Liễu Nha Nhi cố gắng lấy cớ.
Hơn nữa từ sau lần đó Nha Nhi nhà hắn rơi xuống nước đến bây giờ, tính tình thay đổi không thể nói là nhỏ được.
Liễu Nha Nhi chột dạ, cái gọi là trong sách, chẳng qua đều là nàng nói bừa ra mà thôi.
Nếu đưa sách cho Liễu Đông Thanh đọc vậy không phải sẽ lộ hết rồi sao?
Trong lòng cha Liễu nảy ra một suy đoán, nhưng cũng chỉ chợt lóe qua mà thôi.
Bất luận như thế nào, người trước mặt thật sự là Nha Nhi nhà hắn.
Hắn biết mà sao Nha Nhi có thể nhẫn tâm từ chối mình được chứ.
Hóa ra là vì Nha Nhi sợ hắn đọc chữ đau đầu, muốn kể lại cho hắn nghe nên mới từ chối hắn.
Cha Liễu nghe thấy lý do thoái thác của nữ nhi, trong lòng thầm sinh ra nghi ngờ.
Tạp ký ghi lại chuyện kỳ lạ trong thiên hạ xem như cũng bình thường.
Nhưng cách ủ tương lại là caàn câu cơm, ngay cả người khác còn không dễ nói ra, sao có thể ghi lại trong tạp ký kể lại cho toàn bộ người thiên hạ nghe được chứ?
"Chỉ là, chúng ta không có nhiều đất như vậy mà." Người nói chuyện là Tần Mộc.
Chẳng qua vấn đề này nói khó cũng khó, nói đơn giản cũng đơn giản.
Không có diện tích lớn gieo trồng, sẽ không có nguyên liệu làm nước tương.
Như vậy tất cả mọi kế hoạch đều chỉ là nói suông.
Liễu Nha Nhi vỗ đùi, thế mà nàng lại quên mất phân đoạn quan trọng nhất.