Không chỉ đứng ở cửa hàng, ngay cả toàn bộ con đường cũng đứng đầy người.
Đường, là hàng xa xỉ, là vật quý giá nhà nghèo một năm chưa chắc được ăn một lần.
Nhưng bây giờ, đại tiểu thư trong phủ tri huyện lại có thể dùng cây mía chế ra đường, càng làm người ta khiếp sợ chính là không đến hai trăm mẫu mía ở ngoại ô lại có thể làm ra mấy ngàn cân đường.
Đó là đường, máy ngàn cân là con số khổng lồ tới mức nào, các bá tánh từ trước đến nay đều chưa từng nghĩ đến.
Nghe tin mà đến, đương nhiên còn có thương nhân ở các nơi khác.
Nhớ lúc trước khi bọn họ tới mua nước tương, năm mươi văn một cân nước tương bọn họ còn muốn trả giá. Mà bây giờ một trăm văn một cân đường, đừng nói trả giá, bọn họ đều không thèm chớp mắt trực tiếp bỏ tiền mua, sợ chậm một bước sẽ không mua được đường cát trắng quý giá.
Mạnh hóa thương tính tình phóng khoáng, buôn bán cũng thành thật có giao hảo với Tần Mộc. Tần Mộc cũng thường xuyên nhờ hắn mang một ít lễ vật từ nơi khác về tăng cho Liễu Nha Nhi.
Thời gian trước Mạnh hóa thương tới mua nước tương, Tần Mộc đã lộ tiếng gió cho hắn trước một chút. Cũng không nói là đường, chỉ nói đến lúc đó sẽ có mối làm ăn lớn không tưởng được. Về phần là mối làm ăn gì, mặc kệ Mạnh hóa thương nói bóng nói gió như thế nào, Tần Mộc đều bịt kín miệng không nói.
Người làm ăn buôn bán từ trước đến nay đều là người nhạy bén, đầu óc nhanh nhẹn. Hắn biết ông chủ Tần sẽ không cố ý nói giỡn với mình, cho nên hắn đã tới Sài Tang chờ trước mấy ngày. Chỉ là hắn từng nghĩ quá mấy chục loại hàng, lại chưa từng nghĩ tới, cửa làm ăn này lại là đường, còn là đường mía có độ tinh khiết cao như vậy.
“Liễu tiểu thư thật lợi hại. Thật không ngờ tới Liễu tiểu thư là người tài trí như vậy. Càng không nghĩ tới Sài Tang nhỏ bé cũng có thể có được thịnh thế như hôm nay.” Mạnh hóa thương cảm thán từ tận đáy lòng.
Nữ nhi Liễu gia này thật sự khiến hắn kính nể.
Liễu Nha Nhi cười xua xua tay: “Mạnh đại ca quá khen, ta cũng chỉ học cách làm của cổ nhân mà thôi. Nếu thật sự muốn nói vậy phải khen lão tổ tông chúng ta trí tuệ, nếu không có bọn họ nghĩ ra cách làm, ta cũng sẽ không nghĩ được cách làm đường từ cây mía. Cho nên cái danh tài trí này ta đảm đương không nổi.”
Liễu Nha Nhi nghĩ đúng lúc về nhà thống kê lại, gật đầu nói: “Cũng được, hôm nay cửa hàng mới khai trương, rất bận để ngươi phải vất vả rồi.”
“Không vất vả, nếu Nha Nhi xót ta, chi bằng buổi tối muội làm thịt kho tàu cho ta ăn có được không? Không phải muội nói dùng đường mía làm thịt kho tàu, hương vị sẽ ngon hơn sao?”
“Nếu ông chủ Tần dã muốn ăn, vậy ta đây đành vất vả một chút, buổi tối sẽ làm cho ngươi nếm thử.” Liễu Nha Nhi một tay chống nạnh, dáng vẻ kia muốn có báo nhiêu đắc ý thì có bấy nhiêu.Mạnh hóa thương ở bên cạnh nhìn thấy chỉ biết lắc đầu, thầm nghĩ: Làm ơn, ta là người sống sờ sờ đứng ở đây, các ngươi cứ như vậy xem ta là không khí thật sao?”Tần Mộc còn đang suy nghĩ tương lai, đã thấy năm ngón tay đong đưa qua lại trước mặt: “Nghĩ gì mà mất hồn vậy?”
Là Nha Nhi!
“Không có gì cả, đúng rồi, bây giờ cửa hàng nhiều người rất loạn, ta để Tiểu Phúc Tử đưa muội về có được không? Tránh cho đến lúc đó đông người không may va chạm.”Hắn cũng muốn thành hôn, hắn hận không thể lập tức cưới Nha Nhi về. Nhưng Nha Nhi luôn nói, tuổi tác bọn họ còn nhỏ bảo hắn chờ một chút.
Từ trước đến nay hắn đều Nghe theo Nha Nhi, Nha Nhi nói chờ, hắn liền chờ. Còn nữa, mấy năm nay hắn cũng cũng tích cóp được không ít bạc, thời gian này lại đang xây dựng thương đội mở rộng làm ăn tới Xiêm La và Miên. Hắn muốn kiếm nhiều bạc thêm một chút, tương lai để Nha Nhi không cần phải lo đến chuyện áo cơm.
Không đúng, Nha Nhi dựa vào bản thân nàng cũng có thể không cần lo đến chuyện áo cơm, hắn phải làm là không để Nha Nhi mệt nhọc như vậy nữa, chỉ cần ở nhà đếm tiền là được.“Liễu tiểu thư thật đúng là khiêm tốn, những người khác sao lại không nghĩ ra được? Hơn nữa còn không phải Liễu tiểu thư lợi hại sao, ngài chính là cái này...” Mạnh hóa thương giơ ngón tay cái lên.
“Đúng rồi, lần này để cho ta nhiều đường một chút. Đường cát trắng ngọt hơn đường mạch nha nhiều, những quý tốc kia chắc chắn sẽ thích. Đặc biệt là quý nữ, đại tộc Giang Nam thích ăn ngọt nhất.”
Tần Mộc sớm đã có chuẩn bị, nói: “Mạnh đại ca yên tâm, ta đặc biệt để riêng năm trăm cân cho ngài rồi.”“Vẫn là ông chủ Tần hiểu ta! Đúng rồi, không biết ngươi và Liễu tiểu thư thành hôn ngày nào, tại hạ cũng muốn uống một ly rượu mừng” Chuyện Tần Mộc và Liễu Nha Nhi đính hôn, mọi người ở thành Sài Tang đều biết. Ngay cả những thương nhân tới đây cũng từng nghe nói. Đặc biệt là Mạnh hóa thương, hắn còn từng giúp Tần Mộc mua rất nhiều lễ vật nhỏ từ nơi khác về. Đều là mấy món đồ nữ tử thường dùng, không cần phải nói nhất định là mua cho Liễu tiểu thư.
Theo lý thuyết, hai người đã đính hôn, theo hắn biết Tần công tử cũng đã hai mươi tuổi, tới năm cập quan, mà Liễu tiểu thư cũng đã mười tám. Lúc nương tử nhà hắn mười tám, nữ nhi nhà hắn đã được ba tuổi. Tại sao hai người vẫn mãi chưa thành hôn?
Chỉ là Mạnh hóa thương vừa nói lời này lại khiến Tần Mộc không biết trả lời như thế nào.