Liễu Nha Nhi xách váy chạy vội trên vườn mía.
Giữa hè tháng sáu, thời tiết nóng bức nàng chỉ mặc xiêm y mỏng manh, lá mía lại sắc nhọn chạm vào người đau đớn.
Mưa ngày càng lớn, Liễu Nha Nhi không quản đau đớn vội vàng chạy đến giao lộ.
Cuối cùng cũng chạy về lều, thả lỏng là váy, ngồi trên tấm ván gỗ thở dốc.
Đợi bình tĩnh lại, Liễu Nha Nhi mới thầm nghĩ may lúc trước cha nàng làm cái lều này, bằng không trận mưa này chắc chắn sẽ khiến nàng như gà rơi vào nồi canh.
Nước mưa theo góc lều rơi xuống, bắn ra từng đóa bọt nước.
Bên đường bên kia là đậu nành đã cao lớn xanh biếc, Liễu Nha Nhi ngồi trong lều, cứ như vậy si ngốc nhìn đậu nành, chờ mưa tạnh.
Nhưng nhìn trận mưa này lại không hề có ý dừng lại.
Cũng tại nàng! Nhất thời nảy lòng tham chạy ra ruộng, gần đây trong cửa hàng bận rộn cho nên chuyện này chỉ có hai tiểu nhị biết, vẫn chưa nói với Tần Mộc và Liễu Đông Thanh. Buổi sáng có thương hộ tới mua nước tương, người nọ muốn mua nhiều mà xe ngựa lại không bỏ đủ. Liễu Nha Nhi lại để xe ngựa nhà mình đưa nàng ra ruộng lại trở về đưa nước tương đến nhà bọn họ.
Nàng vốn đã tính nếu xe ngựa về muộn nàng tự mình về cũng được. Dù sao cũng chỉ mấy dặm đường, đi về cũng không tốn bao nhiêu sức. Nhưng trời lại bất ngờ mưa to vây nàng ở đây.
Mưa vẫn cứ rơi, càng lúc càng lớn, sắc trời cũng dần tối sầm lại.
Liễu Nha Nhi đang đợi, chờ nhìn xem người đi ngang qua hay không, nếu người đi qua có dù nàng sẽ mặt dày đi mượn một chút.
Nhưng mà, đừng nói có người đi ngang qua đến cả chim chóc cũng chưa từng có.
Nửa khắc đi qua, mua vẫn không có dấu hiệu nhẹ bớt. Liễu Nha Nhi ngồi đến nóng nảy, có chút muốn mắng người.
“Nha nhi!”
Cửa lều tranh đột nhiên tối tăm, như bị bóng tối che kín. Chờ Tần Mộc thu dù, vào lều mới lộ ra chút ánh sáng.
“Tần Mộc...... Ô ô ô~”
Liễu Nha Nhi muốn khóc.
Nước mưa đỉnh dù nhọn chậm rãi nhỏ xuống. Tần Mộc vẫn chưa ngồi xuống nhìn đôi mắt mờ sương của thiếu nữ trước mắt, cảm thấy trong lòng tê dại, giả vờ tức giận trách mắng: “Ra ruộng sao không nói với ta một tiếng? May ta lắm miệng hỏi tiểu nhi một câu. Bằng không trời mưa liên tiếp không ngừng, chúng ta lại không biết muội ở ngoài ruộng, chờ trời tối, vùng hoang vu dã ngoại này tối lửa tắt đèn, muội phải làm sao?”
Liễu Nha Nhi bĩu môi, không lên tiếng. Chuyện này đúng là do nàng sai.
“Nhìn trời có lẽ không mưa nhỏ ngay được, còn đợi nữa có lẽ sẽ tối, chi bằng bây giờ chúng ta về nhà thôi.”
“Được!” Liễu Nha Nhi nhỏ giọng đáp lời.
“Lúc tới đây có hơi vội vàng cũng không về phủ phủ lấy dù. Cửa hàng cũng chỉ co một cái này, Nha Nhi dùng tạm có được không?”
“Được!”
Dù giấy màu nâu căng ra, Tần Mộc ra khỏi lều trước, cầm dù chắn dưới mái hiên. Liễu Nha Nhi cúi đầu, đi qua cửa lều chui vào dù Tần Mộc.
Lúc này Liễu Nha Nhi mới phát hiện, hóa ra Tần Mộc cao đến ức này. Nàng còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Tần Mộc, Tần Mộc chỉ cao hơn nàng một chút.
Nhưng hôm nay nàng chỉ cao tới bả vai hắn.
Trong cơn mưa to, hai bên đồng ruộng mênh mông xanh biếc, giữa đường thẳng có bóng dù giấy màu nâu, hai người trẻ tuổi bước đi chậm rãi.
“Xem ra, chờ có nhiều tiền lại trải một ít đá lên trên. Nếu không chỉ cần một trận mưa lớn, con đường sẽ chỉ toàn là bùn đất lầy lội.” Liễu Nha Nhi xách váy cẩn thận đi trên đường.
Tần Mộc hướng dù về phía Liễu Nha Nhi lại để bải vai mình lộ ra ngoài: “Nha Nhi, hay để ta cũng muội đi! Bùn đất lầy lội, có lẽ sẽ lát nữa váy sẽ dính đầy bùn.”
“Không...... Không cần. Chỉ là chút bùn, trở về giặt là được.”
"Được"
Sau đó là im lặng vô tận.
Hạt mưa bị cản lại trên dù giấy, bùm bùm rung động. Liễu Nha Nhi ngẩng đầu nhìn cửa thành nơi xa, lần đầu tiên cảm thấy hóa ra con đường này lại dài như vậy, dài đến mức khiến nàng có chút thở không nổi.
Liễu Nha Nhi nắm chặt làn váy, muốn tìm đề tài đánh nói chuyện phá vỡ không khí quỷ dị này. Đúng vậy không khí này với Liễu Nha Nhi mà nói chính là mờ ám đến quỷ dị.
Trong lòng nàng thầm mắng tư tưởng mình không lành mạnh, rõ ràng nàng và Tần Mộc cùng ở dưới một mái hiên, cùng ăn một nồi cơm. Ngày thường nàng cũng các Tần Mộc không xa nhưng cố tình lúc này nàng cảm thấy hai người sóng vai bước đi không khí vô cùng mờ ám.
Nàng cũng Tần Mộc lớn lên, là bạn tốt. Nàng đã sống hai đời, tự xưng một tiếng dì cũng không quá. Giữa thiếu niên và dì sao lại có thể cảm thấy mờ ám được?
Đúng rồi, đây không phải mờ ám, là quỷ dị.
Không sai, không khí quỷ dị.
"A-"
Liễu Nha Nhi còn đang suy nghĩ tìm đề tài gì, đột nhiên dưới chân trượt một cái, cả người ngã về sau.
Cũng may Tần Mộc tay mắt nhanh nhạy, ném dù giấy, một tay túm chặt người nàng lại nhẹ nhàng dùng sức kéo người lên.
Liễu Nha Nhi thầm nghĩ nguy hiểm thật, vừa định nói cảm ơn nhưng vừa ngẩng đầu lên đã đối mắt với đồng tử sâu thẳm của Tần Mộc.
Dưới cơn mưa, sắc mặt Tần Mộc bất tri bất giác đỏ lên. Nhìn đôi mắt Nha Nhi lại nhìn tay mình còn đang nắm tay nàng, nhất thời cảm thấy mình đường đột, thất lễ nên vội vàng buông tay ra.
Kết quả...
"Phanh-"
một tiếng, Liễu Nha Nhi khó thoát khỏi vận mệnh, cuối cùng vẫn ngã ngồi trong nước bùn.
Váy lụa màu xanh dính đầy bùn, nước mưa theo thái dương Liễu Nha Nhi chảy xuống.
"Tân-Mộc-"
Liễu Nha Nhi tức giận gàm lên như sư tử.
"Ta... Ta... Nha nhi... Ta..." Tần Mộc nhất thời hoảng sợ, nói năng lộn xộn.
Hắn rốt cuộc đang làm chuyện ngu xuẩn gì?