Tất cả các khoản tiêu dùng đều được chủ bộ ghi lại cận thận thành danh sách, còn chép thêm một phần dán ra bên ngoài.
Phần bố cáo này vừa dán ra lại khiến cho dân chúng bất mãn.
Gạo nếp là lương thực.
Liễu đại nhân lại muốn lấy gạo nếp nghiền nát thành bột trộn với bùn đất để sửa đường, chuyện này không phải đang lãng phí lương thực sao?
Nhưng bất mãn thì bất mãn, các bá tánh cũng chỉ ngầm trào phúng Liễu đại nhân lãng phí nhưng không dám đến nha môn chỉ trích.
Thật ra cách làm vôi vữa này Liễu Nha Nhi này Liễu Nha Nhi đã cố gắng tiết kiệm chi phí hết sức có thể. Vôi vữa muốn tốt hơn còn phải trộn thêm đường đỏ, dầu cây trẩu và trứng gà, các nguyên liệu này tạo thành vôi vữa chắc chắn, phải dùng đại pháo oanh tạc mới có thể phá hủy.
Liễu Nha Nhi sao có thể bỏ được?
Cha Liễu nói với Tiền huyện thừa, lần này sửa đường không tính lao dịch, ngoại trừ bao một bữa cơm trưa, một ngày còn được nhận mười lăm văn tiền công. Những dân chúng còn bất mãn lúc trước nghe được tin này, lại vứt chuyện Liễu đại nhân lãng phí lương thực vứt ra sau đầu, vui ver chạy tới báo danh.
Công tác sửa đường tiến hành ngay ngắn theo trật tự, chỉ chờ chọn ngày hoàng đạo đến sẽ chính thức khởi công.
Người huyện nha bận rộn chuyện sửa đường, Liễu Đông Thanh cũng bận rộn cho mấy trẻ học chữ, Liễu Nha Nhi cũng vội vàng bắt đồng trồng mía. Năm mẫu mía thử nghiệm năm đầu cùng với số giống mua từ nơi khác, chặt ra thành từng khúc nhỏ để trồng.
Lúc trước Liễu Nha Nhi nhờ Tiền huyện thừa thông báo xuống dưới, năm nay nếu có người muốn trồng mía có thể tới nha môn đăng ký số lượng tới trước thì được. Liễu Nha Nhi vốn còn nghĩ ba mươi mẫu không đủ chia, không nghĩ tới người tới báo danh lại chẳng có bao nhiêu. Cho dù có người trồng theo cũng chỉ dăm ba mẫu, trong suy nghĩ của bọn họ trồng cây mía cũng không biết để làm gì, còn không bằng trồng đậu nành hay cải dầu. Sỡ dĩ chấp nhận bỏ ra mấy mẫu đất trồng mía, tất cả đều là vì cổ vũ tinh thần cho Liễu đại nhân và Liễu tiểu thư.
“Ai, chờ sang năm đi, sang năm ta cũng trồng nhiều một chút.”
Chờ chuyện trồng mía làm xong, người tới núi Bách Mộc làm học đường cũng đã trở về Sài Tang.
Học đường trong núi đã xây xong, trên đường thợ thủ công trở về dọc theo đường đi vừa đi vừa chém gọn cỏ dại và nhánh cây ven đường. Bởi vì bọn họ nghe nói người vào núi dạy học chính là đại công tử nhà tri huyện.
Bản lĩnh khác bọn họ không có chỉ có chút sức lực non nớt, giúp Liễu công tử đi đường núi có thể nhẹ nhàng hơn một chút.Trước khi Liễu Đông Thanh xuất phát, Liễu Nha Nhi muốn tìm đầu bếp đi cùng Liễu Đông Thanh vào núi. Nàng sợ ca ca nàng lên lớp xong không kịp ăn cơm, có đầu bếp đi theo không chỉ có thể chăm sóc cho ca ca, còn có thể giúp mấy đứa trẻ ở lại nấu bữa cơm.
“Ta cũng không phải không có tày, tuy tài nấu nướng của ta không bằng Nha Nhi nhưng nấu chén cơm, bát mì vẫn được. Yên tâm, ta sẽ không chết đói, cũng không cần phải lãng phí tiền bạc. Số tiền này chi bằng để mua thêm chút giấy mực cho mấy đứa nhỏ.” Liễu Đông Thanh cười từ chối Liễu
Nha Nhi.
Ngày xuất phát, Tiền thị nhìn tôn tử đã trưởng thành không nhịn được rơi nước mắt. Bà nghe núi trong núi còn khổ hơn Tiểu Vương Trang lúc trước gấp mấy lần. Bà không biết vì sao tôn tử nghĩ tới chuyện này, nhất quyết muốn vào núi dạy học.Lúc biết cháu trai muốn vào núi, bà đã từng khuyên ngăn, chỉ là căn bản khuyên không được. Đây cũng là lần đầu tiên cháu trai không nghe lời bà, khiến bà tức giận đến mức mắng to một trận. Nhưng mắng xong cũng chỉ còn lại đau lòng.
“Ca......” Liễu Nha Nhi khóc, nước mắt lăn dài, trong lòng không cách nào buông bỏ xuống được.Chỉ có một mình nhà Hồ Lão Đại nhân số lượng mười lăm mẫu đất. Hồ Lão Đại nói hắn tin Liễu đại nhân! Liễu đại nhân nói trồng cây gì, hắn sẽ trồng cái đó.
Phân chia như vậy vừa vặn đủ ba mươi mẫu. Về phần những cây mía mua bên ngoài về, Liễu Nha Nhi đành để lại tự trồng ở ruộng nhà mình.
“Lão đại ngươi đúng là quá ngốc, trồng dăm ba mẫu có ý là được rồi, sao ngươi còn trồng tận mười mấy mẫu? Mười lăm mẫu đất nếu ngươi để trồng đậu nành hay cải dầu, có tính ra cũng bán được mười mấy lượng bạc? Hơn nữa, bây giờ làm đường thiếu người làm công, nhà ngươi trồng nhiều như vậy ít nhất cũng tốn mất mấy ngày, như vậy còn chậm trên đi kiếm tiền công không phải sao?” Hàng xóm bên cạnh Hồ gia cũng là một nhà khác đi trồng mía.
Hồ Lão Đại phủ đất lên mầm cây, cầm lấy khăn trên cổ lau mồ hôi, cười nói: “Từ khi Liễu đại nhân tới Sài Tang chúng ta nhận chức đã từng làm chuyện gì có hại cho bá tánh hay chưa? Nếu Liễu đại nhân nói trồng cây mía có thể thu hoạch nhiều hơn đậu nành và cải dầu, vậy chắc chắn là cao hơn. Không thấy Liễu tiểu thư đích thân trồng mía, tự tay chăm sóc sao? Nếu là thứ không đáng tiền, Liễu tiểu thư vì sao phải làm như vậy?”Đặt khăn lại trên cổ, Hồ Lão Đại tiếp tục trồng mía, vừa trồng vừa nói: “Không nói tới thời gian này cây cải dầu còn chưa thu, không có khoản thu. Bằng không ta còn muốn trồng thêm mười lăm mẫu nữa.”
“Ai da, Lão Đại ngươi nói xong ta cũng thấy đúng là có chuyện này. Lúc trước sao ta lại không nghĩ tới chuyện này?” Người nọ vỗ trán, hối hận muốn chết.
Nghĩ lại từ khi Liễu đại nhân tới đây nhậm chức, từng chuyện đã làm có chuyện này không phải thật sự suy nghĩ cho dân chúng Sài Tang. Hắn đúng là bị mỡ heo che mờ mắt, không tín nhiệm Liễu đại nhân và Liễu tiểu thư còn cho rằng cây mía vô dụng.
Nhưng trên đời này, làm gì có cái gọi là thuốc hối hận? Chỉ có bấy nhiêu giống cây cũng đã chia hết. Vốn còn năm mẫu giống không ai nhận, nhưng hôm nay Liễu tiểu thư đã dẫn người đi trồng ở ruộng nhà nàng rồi.”