Tức phụ Hồ Lão Tam nghe Tiền thị từ chối nàng ta, trong lòng thầm vui sướng, nhân cơ hội nhích lại gần, đổi để tài, cười nói: "Liễu tướng công đúng là biết dạy con, nhìn xem Nha Nha chúng ta vô cùng lợi hại.
Rõ ràng tuổi còn nhỏ nhất nhưng lại có thể dạy người lớn làm việc rất tốt.
Theo ta thấy Nha Nhi hình như đã lớn hơn nhiều rồi, đầu cũng cao lên."
Vừa nói đến cháu gái, tâm trạng Tiền thị lập tức thoải mái, mặt vui vẻ tươi cười: "Nha Nhi chúng ta giống mẹ, mẹ con bé cũng không thấp chút nào.
Cũng là do mấy năm trước cuộc sống khó hắn, ăn không đủ no mới không thể cao lên nổi.
Không phải ta là nãi nãi mà khoe khoang đâu nhưng Nha Nhi nhà ta vừa hiểu chuyện lại vừa có bản lĩnh, còn vô cùng hiếu thuận.
Người ta nói nữ nhỉ là áo bông nhỏ vậy không phải chính là tri kỷ sao?"
Tiền thị nói lớn, đến cả nương Hạ Mai đang làm ở ruộng bên cạnh cũng nghe được, quay đầu lại nói: "Còn không phải sao? Nữ nhi tâm tư tỉ mỉ, vừa tri kỷ lại biết thương xót cho mình.
Lại nói Hạ Mai nhà ta thương ta và cha nó nên việc gì cũng tranh làm.
Năm nay đi theo Ngô nương tử học thêu thùa, không có việc gì lại thêu khăn đi bán kiếm ít tiền.
Ta nói tiền này để con bé giữ làm của hồi môn nhưng nó không nghe, lấy tiền mua mấy thước vải về làm quần áo mới cho ta cùng cha con bé.
Nói là mấy năm nay đã không có quần áo mới."
"Lòng nữ nhi đều rất mềm mại, chỉ cần ngươi đối với nàng một chút, nàng đều nhớ kỹ.
Có hận chỉ hận đời này sinh ra nữ nhi lại không xem nữ nhi là người.
Thôn chúng ta có người tên Ngưu Phú Qúy sinh ra nữ nhi lại không xem con bé là người.
Tự mình sinh ra nhưng há mồm mở miệng lại mắng như đồ vật.
Việc nặng việc bẩn gì đều để nữ nhi làm, còn thường xuyên không cho ăn cơm.
Đại nhi tử nhà hắn không có sính lễ, liền bán nữ nhi còn chưa cập kệ vào thành làm tiểu thiếp cho người ta, đổi lấy mười lượng bạc." Nghĩ đến nữ nhi nhà người ta, đại cô Liễu Nha Nhi lại không nhịn được tức giận.
"Loại cha mẹ như vậy, nữ nhi còn nhận bọn họ được sao?"
Liễu thị buông xẻng xuống, cắn răng nói: "Là người đều không ai nhận cả.
Ngươi nghĩ xem làm tiểu thiếp cho người ta có thể sống được mấy ngày? Nói dễ nghe một chút thì gọi là thiếp, nói không dễ nghe vậy có khác gì nô tài? Khế ước bán mình ở trong tay người ta, cô nương kia cũng là người mệnh khổ, vừa vào cửa đã bị ép uống cạnh tuyệt tử, còn ngày này bị đại phu nhân đánh chửi.
Nghe nói trên người không còn một chỗ nào lành lặn."
"Sau đó lại không biết trong phủ xảy ra chuyện gì, cô nương kia lấy lại giấy bán mình được thả ra khỏi phu, còn được trả cho một ít bạc.
Cô nương đó ở lại trong thành mua một ngôi nhà, buôn bán nhỏ."
Nàng cảm thấy Liễu thị nói lời này là đang âm thầm trong tối ngoài sáng châm chọc nàng ta bán nữ nhi.
Năm đó con thứ hai nàng ta đón dâu đối phương nhất định đòi năm lượng bạc.
Không còn cách nào phải gả nữ nhi cho tên ngốc đến sinh hoạt cũng không thể tự làm.
"May cái gì, tính toán đâu ra đấy, cô nương kia bây giờ chỉ mới mười bảy tuổi.
Để người đánh chửi toàn thân bị thường không nói, sau này còn không thể sinh con.
Cô nương như vậy ai dám cưới đây? Cả đời một cô nương cứ như vậy bị phá hủy.
Aii, người đang làm trời đang nhìn, người làm chuyện ác nhất định sẽ gặp quả báo.
Năm trước Ngưu Phú Qúy bị bệnh hiểm nghèo, trong nhà không có tiền cứu chữa, đại nhi tử nhà hắn lại tới gặp cô nương kia."
Người nói vô tâm, người nghe cố ý.
Liễu thị xua tay, ý bảo Chu Hồng đừng ngắt lời, nói tiếp: "Cô nương đó cũng là một người kiên cường, mở cửa nhìn thấy người.
Nói ơn bọn họ sinh mình ra từ khoảnh khác bán nàng cho người ta làm tiểu thiếp đã không còn.
Về phần ơn nuôi, phu thê Ngưu Phú Qúy chưa từng nuôi nàng, không xứng nói đến ơn dưỡng.
Bây giờ ca ca muốn tới đây đòi tiền nàng, nàng niệm tình một chút cái gọi là một mẹ đẻ ra thành toàn cho lòng hiếu thảo của ca ca.
Chỉ là muốn dùng một chân của hắn để đổi.
Đánh gãy một chân hắn, cơ nương đó sẽ đưa một trăm lượng.
Đại nhi tử nhà Ngưu Phú Qúy vừa nghe tới đánh gãy chân hắn, tiền cũng không cần nữa vội vàng bò về thôn.
Không đến ba tháng, Ngưu Phú Qúy kia đã chết.
Người trong thôn đều nói, đây là báo ứng."
"Đưa tiền?"
Liễu thị chỉ nghĩ sao nói vậy, kể hết chuyện này ra.
Nhưng lời này lại khiến tức phục Vương Nhị nghe xong thầm hận muốn chết.
Nghe thấy người được thả ra, nương Hạ Mai thở dài: "Cũng may được thả ra, bằng không đúng là không còn đường sống."
Tròng lòng tức phụ Vương Nhị thầm mắng: Liễu gia không có người nào tốt, già từ chối chuyện hôn sự với chất nữ nhẹ mẹ đẻ mình, trẻ trù nàng ta không có kết cục tốt.