"Đại ca yên tâm, trong nhà còn có muội. Ca ở trong núi phải tự chăm sóc bản thân mình thật tốt có biết không? Đừng để cha, nãi nãi và ta phải lo lắng. Nếu không bận, muội sẽ vào núi thăm ca."
Liễu Đông Thanh cười khúc khích: "Ta chỉ tới núi Bách Mộc dạy học cũng không phải đi lên chiến trường. Hơn nữa, một tuần học năm ngày còn có hai ngày nghỉ ngơi, ta thừa dịp đó về nhà là được rồi, sao có thể để muội vào núi. Đường núi kia thật sự không dễ đi."
“Nãi nãi, là tôn nhi bất hiếu, không thể ở lại bên cạnh tận hiếu với người. Người....người đừng trách tội tôn nhi.” Liễu Đông Thanh nói xong lại nhìn cha Liễu. Mở miệng một hồi cuối cùng vẫn không biết nói gì.
Lần này tới núi Bách Mộc mang theo rất nhiều đồ. Có sách chữ mấy đứa nhỏ học còn có cả bút mực và giấy. Còn có lương thực đủ cho Liễu Đông Thanh ăn một tháng, cùng y phục tắm rửa.
Lần trước Tần Mộc mua mười cân thịt, Liễu Nha Nhi muối hơn nửa, phần còn lại làm thành thỉ khô cho đại ca nàng mang đi. Phòng ngừa ban đêm đói bụng có thể ăn chút chà bông cho đỡ đói.
Tất cả mọi thứ đã chất lên xe ngựa, cha Liễu cũng phái mấy nha dịch đi theo.
Xe ngựa chỉ có thể đi tới chân núi, nhiều đồ vật như vậy, đến lúc đó chỉ có thể dựa vào sức người cõng qua núi.
Ngoại trừ nha dịch, Tần Mộc cũng muốn đi theo hộ tống. Liễu Nha Nhi biết Tần Mộc từ nhỏ đã lên cùng ca ca nhà mình, tình cảm sâu đậm như huynh đệ ruột thịt.
Trong lòng Tần Mộc không nỡ để Liễu Đông Thanh rời đi, muốn hộ tống người tới tận nơi.
Cửa hàng không thể không có người trông vậy để nàng đi làm là được.
"Tự chăm sóc tốt cho mình!" Giọng nói của cha Liễu rất nặng, nhưng trên mặt vẫn không có biểu cảm gì.
Liễu Nha Nhi biết, cha nàng cũng không nỡ.
Học đường xây bên cạnh Lâm gia thôn, lúc đoàn người Liễu Đông Thanh đến đó, học đường còn có mấy thôn dân đang đứng trước cửa nhà bổ củi. Mấy người nhìn thấy Liễu Đông Thanh tới, vội vàng thả rìu trong tay xuống đi tới nghênh đón: “Liễu công tử đi đường vất vả, mau mau, mẹ đứa trẻ mau mang nước đã nấu tới đây.”
Hai năm ở đây, Liễu Đông Thanh đã có thể nghe hiểu tiếng địa phương của người ở đây cũng có thể giao lưu cơ bản.
Thả sách vở trong tay xuống, Liễu Đông Thanh hỏi: “Ngài là?”
“Nhi tử sẽ tự chăm sóc bản thân, cha chớ có lo lắng.” Liễu Đông Thanh nói xong liền bò lên xe ngựa.
Tiếng vó ngựa vang lên, xe ngựa chậm biến mất khỏi tầm mắt Liễu Nha Nhi, trong mắt cha Liễu lại có thêm một phần cô đơn.
Đường đi từ huyện thành đến núi Bách Mộc cũng không tính là quá xa, xe ngựa chỉ cần đi một canh giờ rưỡi đã đến. Nếu muốn đi vào thôn, cần phải đi qua mấy ngọn núi nhỏ. Đừng nhìn núi này không quá cao nhưng đi qua mấy ngọn cũng cần hơn nửa ngày.
Hán tử kia ngượng ngùng gãi đầu, cười cười: “Ta là Lâm Kiến Phúc ở Lâm gia thôn, không phải học đường đã xây xong rồi sao, cũng không biết các ngươi tới lúc nào. Chúng ta đã nghỉ nhân lúc các ngươi chưa tới đây, quét dọn nơi này trước, lại thu dọn một ít củi lửa chở các ngươi tới cũng có củi đốt.”
“Thợ thủ công xây học đường đi gấp quá, chúng ta không tới hỏi ý kiến bọn họ được đành tự tiện làm chủ chạy tới đây. Liễu công tử, này không... không sao chứ? Lâm Kiến phúc như đứa trẻ phạm lỗi chột da cúi đầu.
Học đường đối với bọn họ mà nói là nơi thần thánh, là ván cầu đưa con bọn họ rời khỏi múi lớn. Bên trong học đường bọn họ không dám vào, nên chỉ có thể quét tước qua một lần lại chuẩn bị thêm chút củi lửa.“Ta không phải công tử gì đó, Lâm đại ca cứ gọi ta là phu tử là được. Ta còn phải cảm tạ Lâm đại ca bổ củi giúp, sao có thể trách tội Lâm đại ca được.” Liễu Đông Thanh chân thành nói.
“Không trách tội thì tốt, không trách tội thì tốt! Ai nha!” Lâm Kiến Phúc nghĩ tới gì đó, vỗ đùi, nói xong liền chạy vào thôn. Vừa chạy vừa giải thích: “Chúng ta không biết hôm nay phu tử tới đây, ta đi nói cho thôn trưởng biết một tiếng, thuận tiện mang một chút đồ ăn tới đây, ở đây sau bếp không có gì cả.”
Liễu Đông Thanh muốn gọi người lại, nói hắn đã mang theo cả rồi, nhưng Lâm Kiến Phúc đã sớm chạy đi xa, tiếng Liễu Đông Thanh gọi hắn căn bản không nghe thấy.“Chén đũa đâu? Ở thùng não vậy?”
Mấy nha dịch đang đổ gạo và thùng, nghe thấy Tần Mộc hỏi nhanh chóng đổ hết túi gạo, chạy đến phía trước đi tìm.
Tần Mộc muốn sắp xếp lại cẩn thận nơi ăn ở sau này cho Liễu Đông Thanh, lại đi tới phía trước học đường đã nhìn thấy Liễu Đông Thanh đang cầm chổi quét rác.Liễu Đông Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, dọn sách vở vào bục giảng trong học đường.
Mà Tần Mộc lại đi tới tiểu viện phía sau học đường, nghe nói thôn dân và thợ thủ công đặc biệt xây một tiểu viện cho Liễu Đông Thanh và học xá cho học trò tới đây.
Lĩnh Nam khí hậu ấm áp, cho nên khi tới đây chỉ mang theo một tấm đệm lót giường và một cái chăn mỏng. Chờ trải giường nệm xong, Tần Mộc lại lấy dầu muối tương dấm từ chỗ nha dịch mang đến nhà bếp, sắp xếp ngăn nắp, chỉnh tề.
“Đông Thanh ca, để mấy người Hạ Huy về trước đi, nếu không lát nữa trời tối, đường núi không dễ đi.” Tần Mộc cầm chổi, quét cùng hắn. Liễu Đông Thanh ngẩng đầu: “Sao vậy, ngươi không về cùng bọn họ sao?”
“Đúng vậy, ta muốn ở lại đây một đêm, nhìn xem bên này thế nào. Đông Thanh ca ở đây một mình, ta...ta không yên tâm. Lúc tới đây ta đã nói với Nha Nhi, nàng cũng đã đồng ý.” Tần Mộc vẫn không ngẩng đầu lên, cúi đầu quét rác như cũ, dường như mặc kệ Đông Thanh ca có đồng ý hay không, hắn đều sẽ ở lại.
Liễu Đông Thanh không nói chuyện, xem như đồng ý với Tần Mộc. Hắn biết, nếu không để Tần Mộc ở lại một đêm, nãi nãi và cha hắn còn có Nha Nhi đều sẽ không yên tâm.