"Không thể thiếu ngươi!"
Đợi làm xong mọi việc, Tiền thị lại vào phòng tìm giấy đỏ, bọc hai phân bạc vụn cho nha dịch tới báo tin vui.
Cha Liễu ở trong phòng nói chuyện với huyện lệnh và nhóm hương thân, Tiền thị lại tìm mấy bà tử thích xem náo nhiệt mượn một ít bàn ghế chén đũa.
"Tẩu tử giấu chuyện này kỹ quá, không ngờ đã hai mươi này rồi nhưng chúng ta không nghe được một chút tin tức."
"Đúng vậy, chuyện lớn như vậy, đến bây giờ chúng ta mới biết được.
Nếu biết từ sớm, ta nhất định sẽ lên trấn trên cặt một cân thịt tới đây."
Tiền thị cười giải thích: "Hiền nhi đã không đụng vào sách vở nhiều năm, cũng không biết có thể thi trúng hay không.
Lần này vốn dĩ chỉ tính đi thi thử, ba ngày thi xong không đợi yết bảng đã trở lại.
Sao biết được sẽ thi trúng cơ chứ?"
"Lão tẩu tử đúng là có phúc, những năm khổ sở đã qua hết rồi.
Nghe nói trúng cử nhân, người khác gặp Liễu tướng công đều phải gọi một tiếng lão gia, cũng chính là người có thể làm quan.
Vậy sau này lão tẩu tử không phải chính là thái thái sao?"
Mấy tức phụ bà tử nói chuyện một hồi đã đi đến cửa nhà, từng người về nhà lấy chén đũa bàn ghế đưa tới Liễu gia.
Trong lòng Tiền thị thầm tính toán, chờ đến mục tám lại làm tiệc rượu mời người trong thôn tới, lại gọi thêm cả nhà đại tỷ và khuê nữ tới đây.
Rượu đủ cơm no, huyện lệnh lại nói thêm mấy lời chúc mừng cổ vũ mới dấn mọi người đi.
Chỉ còn ân sư của cha Liễu ở lại.
"Ngươi nói rất đúng! Vừa rồi ta nhìn thấy những hương thân đó đều rất cung kính với Liễu tướng công.
Liễu tướng công và Huyện thái gia còn ngồi ăn chúng với nhau.
Khó trách trước đây lão tẩu tử đập nồi bán sắt cho Liễu tướng công đi học.
Chí có hai nhi tử nhà ta không trông cậy vào được, còn tiểu tôn tử sang năm nhất định phải đưa đi đọc sách."
Tuy nói tài nấu ăn của Liễu Nha Nhi tốt hơn một chút, nhưng nàng còn nhỏ không thể đứng được trên bếp cao.
Nếu làm đồ ăn cho nhà mình ăn còn có thể cố gắng một chút nhưng mấy bàn tiếc lớn đều đang chờ sẵn, thân thể nhỏ bé của Liễu Nha Nhi căn bản không làm được nhiều việc như vậy.
Huyện lệnh, nhóm hương thân cùng ân sư của cha Liễu và thôn trưởng ngồi buồng trong.
Cũng bày một bàn cho nha dịch đặt ngoài sân.
Ngoại trừ thôn trưởng, hôm nay không mời những người khác trong thôn, tránh cho đến lúc đó không biết nặng nhẹ đụng phải quý nhân trong nhà.
"Còn không phải sao?"
"Nha Nhi, đi lấy ly trà tới đây!"
"Nào có lợi hại như lời ngươi nói.
Hơn nữa không phải trúng cử nhân là có thể làm quan.
Nghe nói cử nhân muốn làm quan, đều cần dùng rất nhiều tiền, nhà ta lấy đâu ra tiền đây? Nếu muốn vào triều làm quan, còn phải thi lên tiến sĩ gì đó.
Chuyện này thi không dễ không nói, chỉ mình lộ phí dùng đến kinh thành đi tho đã cần tốn rất nhiều bạc." Thật ra Tiền thị cũng không biết những thứ này.
Những lời này vẫn là do Tiểu Nha nhi nói cho bà nghe.
Ở đây cũng không còn người ngoài, phu tử mới thể hiện cảm xúc kích động của mình: "Từ ngày lão phu dạy ngươi đọc sách, đã biết ngươi rất có thiên phú, tương lai nhất định có thể thành tài.
Ngày đó ngươi tới tìm lão phu nói muốn tham gia thi hương, lão phu..."
"Cũng không thể nói như vậy được, trước không nói tới có thể làm quan hay không, nhưng trúng cử đã rất có bản lĩnh rồi.
Ngươi không thấy đến cả Huyện thái gia cũng tới rồi sao? Theo ta thấy sau này tùy tiện tìm một việc cũng tốt hơn trồng trọt."
"Chỉ làm quan mà thôi lại khó như vậy sao? Chẳng qua cũng đúng, nếu dễ dàng vậy ai cũng có thể làm quan lão gia sao."
Chủ bếp làm tiệc vẫn mời Trần bà bà.
Uống mấy chén rượu cay nóng, phu tử cũng cảm thấy cổ họng khát họng, nhận lấy ly trà uống một ngụm, mới hỏi: "Tiếp theo ngươi định làm gì?"
"Đúng lúc năm sau trồng cải dầu bán lấy tiền, ta cũng muốn đưa mấy đứa nhỏ ta ta đi đọc sách.
Không nói có thể thi được công danh gì hay không, ít nhất cũng có thể thêm một chút kiến thức.
Cách làm phân bón, cùng cây cải dầu không phải đều do Liễu tướng công đọc được từ trong sách sao." Chu Hồng dường như thấy được ánh sáng tương lai.
"Tuy nói lần này trúng cử, thứ tự lại đứng sau.
Nếu muốn tham gia kỳ thi mùa xuân năm sau, không nói dối lão sư, học trò chỉ nắm chắc được hai phần."
Lão phu tử nói đến đây lại kích động lệ nóng doanh tròng.
Buổi trưa phu tử có uống thêm mấy chén, bây giờ mặt mày đỏ bừng.
Cha Liễu lo phu tử đau đầu khó chịu, nên nói nữ nhi tới pha trà để lão sư uống cho tỉnh táo.
Ba năm!
"Lão sư có thể chờ học trò nghĩ lại hay không?"
Phu tử vuốt chòm râu, gật đầu nói: "Đúng vậy! Phủ học Thuận An Phủ chúng ta là bạn cũ của lão phu.
Hắn gửi thư nói đã đọc bài thi của ngươi cũng vô cùng thường thức.
Nhưng ngươi đã rời khỏi học đường từ lâu, nếu lần này tùy tiện vào kinh đi thi, chỉ sợ không thể thành công.
Ý của hắn là để ngươi tới phủ học học ba năm, chờ kỳ thi mùa xuân tiếp theo.
Với tư chất của ngươi, đến lúc đó không thể thi được đệ nhất giáp nhưng tiến sĩ trung nhị giáp vẫn có hy vọng rất lớn."
Cha Liễu ngẩng đầu lên: "Phủ học?"
Thật ra cha Liễu cũng cảm thấy ần này trúng cử là may mắn, nếu thật sự thi hội thì chắc chắn không được.
Nếu muốn mở đường mây vậy là nên tới phủ học đi học ba năm thi chắc chắn sẽ tốt hơn.
Chỉ là trong nhà phải làm sao?
"Hôm nay lão phu tới đây, cũng là vì việc này.
Lão phu vốn nói nếu ngươi muốn tham gia kỳ thi mùa xuân năm sau, lộ phí không đủ lão phu sẽ cho.
Nếu trong lòng không nắm chắc, không bằng đi tới phủ học đọc sách trước đi."
Phủ Thuận An cách huyện Hoài Dương một trăm bảy mươi dặm, vậy mẫu thân và ấu nữ trong nhà để ai chăm sóc được đây?
Phu tử dường như có thể nhìn rõ tâm tư của cha Liễu, vỗ bả vai cha Liễu: "Lão phu biết trong lòng ngươi có vướng bận, nhưng chỉ dùng một cái ba năm có thể đổi lại cho bọn họ mấy chục năm vinh hoa, không đáng sao? Ngươi nghĩ lại cho cẩn thận, đợi quyết định xong lại nói cho lão phu biết."