Chỉ tiếc Sài Tang nghèo khó, tiểu nữ có tâm nhưng vô lực.
Còn có."
Trần tri phủ cứng cả mặt, thầm nghĩ Liễu tri huyện ngươi được lắm, đúng là không có chuyện gì không đăng tam bảo điện, biết ngay hắn tới đây không có chuyện gì tốt mà.
Vốn định trực tiếp đuổi người đi, nhưng nhìn hạt cây cải dầu trên bàn, Trần tri phủ vẫn tức giận nói: "Lần này lại muốn bao nhiêu bạc?"
"Không nhiều lắm, chỉ cần năm ngàn lượng.
Đường ngoài thành Sài Tang quá kém, cần phải tu sửa lại, bên cạnh đó còn phải xây học đường.
Còn CÓ..."
Trần tri phủ vừa nghe, hai mắt đã trừng lớn, quát: "Ngươi thật đúng là có công phu sư tử ngoạm! Năm ngàn lượng, ngươi nhìn bản quan xem có giống người có năm ngàn lượng không? Nếu không ngươi lấy đồ trong phủ nha bán xem có được năm ngàn lượng hay không? Hừ!"
Cha Liễu đứng yên, không nói.
Trần tri phủ nhìn dáng vẻ không sợ chết kia lại càng tức giận, nhưng vẫn nói: "Ba ngàn lượng chỉ ba ngàn lượng, thêm một đồng một cắc cũng không có.
Số tiền này cũng là toàn bộ gia sản của bản quan."
"Hạ quan cảm tạ Tri phủ đại nhân!" Trên mặt cha Liễu vẫn tỏ vẻ cung kính nhưng trong lòng lại vui như nở hoa.
Lúc tới đây hắn còn nghĩ mọi được một ngàn lượng đã vô cùng may mắn rồi.
Không nghĩ tới Tri phủ đại nhân lại quan tâm hắn như vậy lại có thể cho tới ba nghìn lượng.
Thật đáng mừng, thật là thật đáng mừng!
“Nhận bạc rồi nhanh cút đi!” Trần tri phủ viết chi phiếu xong vội ném cho cha Liễu. Hắn sợ còn nhìn hộ Liễu này thêm chút nữa máu dâng lên não lập tức lăn đùng ra đây mất.
Ba nghìn lượng, đó là toàn bộ gia sản của hắn. Chỉ là chuyện này phải che giấu cẩn thận không thể để huyện khác biết. Bằng không người nào cũng muốn tới đòi hắn chi ngân sách, hắn biết lấy bạc từ chỗ nào.
Hắn đường đường là một tri phủ lại rơi vào hoàn cảnh nghèo khổ như vậy.
Ai, Trần tri phủ thở dài một tiếng. Xem ra hắn phải viết sổ con dâng lên triều đình xin ít bạc.
Lại nói đến, Liễu cha nhận được bạc, vui vẻ trèo lên xe ngựa. Lúc rời khỏi Vĩnh Bình vén bức màn lên, nhìn đường phố rộn ràng náo nhiệt chỉ cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều vô cùng thoải mái, ngay cả không khí cũng ngập tràn mùi hương ngọt ngào.
Hắn nghĩ Sài Tang của hắn sau này cũng sẽ phồng hoa như vậy.
Trở lại Sài Tang, trời đã tối.Tiểu binh thủ thành thấy xe ngựa của tri huyện đại nhân, lập tức đi lên hành lễ.
Cha Liễu nâng mành lên, vui vẻ nói: “Vất vả các vị ngày đêm canh giữ Sài Tang, bản quan thay bá tánh cảm tạ các vị.” “Không dám, đây đều là việc chúng tiểu nhân nên làm.”Tiểu binh cung kinh khom người đáp lại, trên mặt thầm nở nụ cười.
Đại nhân, khen bọn họ, còn nói lời cảm tạ với bọn họ nữa
Chờ xa ngựa của cha Liễu đi ra, bọn họ mới ngẩng đầu lên, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó nhìn nhau cười.
Những người như bọn họ, ngày nào cũng dãi nắng dầm mưa canh giữ cửa thành. Nói dễ nghe một chút cũng coi như quân bình làm việc trong nha môn. Nếu là trước kia đừng nói là Huyện thái gia, chỉ các bá tánh cũng chưa từng liếc mắt nhìn bọn họ, còn có người thầm mắng mấy câu chó trong nha môn.
Thu phí vào thành bọn họ không làm chủ được, bọn họ cũng chỉ nghe bên trên ra lệnh làm việc không vớt được chút tiền trinh nào. Nhưng các bá tánh không dám mắng Huyện thái gia trước đây chỉ có thể tóm bọn họ mắng đến chết.
Chỉ là bây giờ đã tốt rồi, Liễu đại nhân miễn không thu phí vào thành, khi các bá tánh vào thành cũng đổi thành gương mặt tươi cười.
Liễu đại nhân chẳng những miễn phí vào thành, còn tới phủ thành đòi bổng lộc còn nợ cho bọn họ.
Ngày lễ ngày tết, Liễu đại nhân còn cho bọn hắn cơm ăn.
Hắn còn nhớ rõ đêm Tất niên ba mươi, Liễu đại nhân đích thân mang gà nước tới cửa thành.
Liễu đại nhân nói đêm giao thừa, trừ tịch bọn họ không thể đoàn tụ cùng người nhà, đã để bọn họ chịu khổ.
Liễu đại nhân đưa gà nướng cho bọn hắn còn nói cảm ơn.
Đáng tiếc đại nhân không mang rượu tới.
Đại nhân nói, uống rượu dễ hỏng việc, bọn họ đang canh giữ an nguy của toàn bộ bá tánh thành Sài Tang.
Đại nhân nói, chờ ngày nào đó hắn được nghỉ tắm gội chắc chắn sẽ thưởng một vò rượu ngon.
Đêm đó, Liễu đại nhân cùng bọn họ đứng trên tường thành, nhìn khung cảnh ngoài thành rất lâu. Cũng không biết là nhìn cái gì, hay là nhìn về phía nào.
Hắn chỉ biết, khi hắn nhìn bóng dáng Liễu đại nhân mặc quan bào thẳng tắp, hắn đã âm thầm thề, nhất định phải p tận trung tận lực làm việc.
Cũng may là Liễu Nha Nhi không biết được cảm xúc, suy nghĩ trong lòng tiểu binh thủ thành, nếu không nàng chắc chắn sẽ dựng ngón tay cái với cha, còn muốn tán dương một câu, người cũng rất biết mua chuộc lòng người.
Chỉ là cũng không thể gọi là mua chuộc, chỉ có thể nói, chân thành chính là tuyệt chiêu vĩnh viễn hiệu quả nhất.
Ban đêm, gió nổi lên.
Trên cửa sổ giấy đã có một lỗ hổng nứt ra, cha Liễu còn chưa kịp đứng dậy che kín lại. Gió xuyên quan khe hở thổi vào trong phòng, thổi đến ánh đèn dầu lúc sáng lúc tối.
Liễu Nha Nhi ngồi một bên, hỏi: “Cha người tính toán như thế nào?”
“Sửa đường trước. Sửa đường tốn nhiều thời gian, bây giờ bắt đầu làm có lẽ sang năm sẽ làm xong. Về phần học đường, chờ sau đã, chờ kinh tế có khởi sắc lại làm tiếp.” Nhìn ngân phiếu ba nghìn lượng trên án thư, cha Liễu suy tư.
Hôm nay trở về muộn, ba nghìn lượng này còn chưa kịp viết giấy nhập kho.
“Vậy người làm đường phải sắp xếp như thế nào?” Liễu Nha Nhi lại hỏi.
“Mỗi năm trong huyện đều có người trong danh sách phục dịch, nhưng ta nghĩ làm ruộng khai hoang lần trước, tới làm đường đều có thể ăn cơm. Chỉ là không cần phát lương, số tiền này không đủ để làm chuyện như vậy. Bây giờ cây cải dầu đã thu hoạch xong, ngoài ruộng cũng không có việc gì làm, tới làm đường còn có cơm ăn, cớ sao không làm? Hơn nữa, chúng ta cũng không sai sử đẩy người ta vào đường chết.”
Liễu Nha Nhi suy nghĩ cảm thấy cách làm này rất tốt, so với cưỡng chế phục dịch tốn hơn rất nhiều.