Nưng hoa cúc dại lẫn trong đám cỏ dại lại đang độ nở rộ, hoa nhỏ màu vàng điểm xuyết trong đám cỏ dại, nhìn qua tựa như bức tranh sơn dầu của một vị danh gia nào đó thời hiện đại.
Xưởng nước tương ngoài thành hai dặm, dang bận rộn đến khí thế ngất trời.
Trong xưởng, mấy nghìn cân đậu đang chuẩn bị đưa vào thùng.
Ngoài xưởng các thợ thủ công đang gõ gõ đánh đánh, xây thêm xưởng.
Thật sự hơn một trăm mẫu đất trồng được quá nhiều đậu nành. Dựa vào quy mô hiện tại trong xương đương nhiên không thể làm hết. Chu kỳ ủ nước tương vốn dài, nếu chờ đợt này ra thùng mới có thể làm đợt tiếp theo vậy ít nhất cũng phải chờ khoảng bảy tám tháng.
Năm nay bá tánh Sài Tang trồng nhiều dậu, khoảng chừng có hơn vạn cân. Bây giờ Liễu Nha Nhi không thiếu tiền, ra giá ba văn một cân mua lại toàn bộ đậu từ các thôn dân.
Đậu khô kém hơn đậu tươi mới, nếu bỏ hết đậu vào kho chờ năm sau mới làm, hương vị kém đi không nói lại càng lãng phí cơ hội tốt kiếm tiền. Liễu Nha Nhi dứt khoát quyết định tìm Tiền huyện thừa cắt một mảnh đất trồng ở bên cạnh Nguyên Tác phường xây dựng lại một lần nữa.
“Ai, ai, cẩn thận một chút! Nhìn dưới chân đi, nếu ngươi làm đổ, cho dù có là thùng gỗ cũng không chịu được.”
Dư Căn Vương nâng gỗ, cũng không biết suy nghĩ chuyện gì, không chú ý nhìn dưới chân thiếu chút nữa té ngã.
“Ai da, nguy hiểm thật!” Dư Căn Vượng vỗ ngực, có cảm giác sống sót sau tai nạn.
“Ban ngày ban mặt, Dư Căn Vương ngươi đang nghĩ cái gì vậy, cứ như người mất hồn.” Hán tử đứng trên cao chất vấn.
Dư Căn Vượng nghe xong lời này lập tức nhếch môi, khinh miệt nói: “Nói Từ Xuân Bình ngươi ngu còn cất nhắc cho ngươi. Ta hỏi ngươi năm nay nhà ngươi trồng được bao nhiêu đậu?”
“Bà nương nhà ta thấy không cần nộp thuế, trồng tất cả mười bảy mẫu đậu.” Nói đến đây, trong lòng hán tử kia lại vui muốn chết.
Lúc trước Liễu đại nhân nói trồng cây đậu, thật ra những nhà khác cũng trồng nhưng cũng chỉ trồng năm ba mẫu. Nhưng bà nương nhà hắn lại đoán trước, dù sao cũng là đất hoang, lại không cần phải nộp thuế, trồng cái gì cũng được, chỉ là khi làm việc phải vất vả hơn một chút mà thôi.”
Đứng trước miếng ăn có thể lấp đầy bụng, một chút mệt nhọc này thì tính là gì? Hai vợ chồng cắn răng một cái, dẫn mấy đứa nhỏ trồng đậu hết mười bảy mẫu đất hoang. Dư Căn Vượng cười ha ha, trêu chọc: “Còn nghĩ cái gì? Nghĩ chờ làm việc xong nhận tiền công vào tiệm vải trong thành mua vài thước vải bông, may y phục mới cho bà nương”
“Bà nương? Ban ngày ban mặt mộng xuân cái gì, Dư Căn Vương ngươi lấy đâu ra bà nương”
Nói đến chuyện này, Dư Căn Vương cười đến mức mặt mày cong cong, thỏa mãn nói: “Ha ha, Nhị ca có điều không biết, bà cô nhà ta đã tìm bà nương giúp ta. Chờ nhận tiền công, lão tử sẽ đến nhà công nương ấy cầu hôn.”
Lần này không chỉ có hán tử lúc trước, mà cả những thợ thủ công khác cũng tò mò. Dư Căn Vương này một mình nhiều năm, tại sao đột nhiên lại nói chuyện thành hôn? Chẳng lẽ nhà gái là quả phụ, hoặc là....“Vậy bà nương ngươi ở thôn nào, để ta xem có phải hoàng hoa khuê nữ hay không?” Hán tử không tin.
Trong nhà Dư Căn Vương này ăn không đủ no, ăn bữa nay lại lo bữa mai cũng chính vì này nên ba mươi mấy tuổi còn chưa đón dâu. Nếu nói cưới một quả phụ nào đó còn có thể tin được nhưng hoàng hoa khuê nữ lại có ai hồ đồ như vậy? Chuyện này, bọn họ đều cảm thấy do Dư Căn Vương khoác lác.
“Nói các ngươi cũng không quen biết. Bà nương ta là người Sương Lâm, cùng thôn với bà cô ta, là bà cô ta làm mai.” Dư Căn Vương phủi bụi đất trên tay, đắc ý ngẩng đầu.
“Sương Lâm sao có thể gả tới Sài Tang? Không phải đều là khuê nữ Sài Tang gả đến Sương Lâm và Mộc Dương sao?”Trong lòng mọi người nghĩ như vậy nhưng ngại nói ra, nếu nói ra dù sao cũng có chút làm tổn thương người khác.
Nhưng cố tình vẫn có người không quản được miệng hỏi: “Là tiểu quả phụ nhà ai? Sao không nghe nói! Chẳng lẽ...không phải là nữ nhân đàng hoàng sao?”
Dư Căn Vượng đặt đồ trên tay xuống, hung hăng phỉ nhỏ, tức giận nói: ‘Phi! Từ Xuân Bình ngươi con mẹ nói là chó sao? Miệng chó đúng là không mọc được ngà voi mà! Bà nương của là lão tử vẫn là hoàng hoa khuê nữ đó.”
Mọi người đều có chút bất ngờ.Hắn còn nhớ rõ ngày đó mang đậu đến xưởng, hắn nhận tiện cũng không biết khiến bao nhiêu người hâm mộ. Bảy điếu tiền. Cây đậu nhà hắn bán được bảy điếu tiền. Đây là chuyện trước đây hắn không dám nghĩ tới, may hắn nghe lời bà nương.
Khuôn mặt vui vẻ của Từ Xuân Bình vô cùng chói mắt. Dư Căn Vương nhìn thấy lại hâm mộ không thôi. Nhà hắn ít người chỉ trồng tám mẫu, nhưng tám mẫu này cũng bán được ba điếu tiền. Đứng là bởi vì ba điếu tiền, cha mẹ cô nương kia mới đồng ý gả khuê nữ đến Sài Tang.
“Ai da, ta hiểu được! Cô nương kia cảm thấy hiện tại Sài Tang tốt hơn Sương Lâm.” Từ Xuân Bình vỗ đùi một cái, lập tức hiểu được nguyên nhân. “Hừ, cũng may ngươi không ngốc đến khi về nhà. Hiện tại không chỉ Sài Tang chúng ta ngay cả những huyện khác cũng cảm thấy Liễu đại nhân có bản lĩnh, có thể làm được chuyện lớn. Ngươi nghĩ từ khi đại tiểu thư mở cửa hàng nước tương có bao nhiêu người chạy đến Sài Tang?”