"Như vậy sao, chỉ là việc này chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn, dù sao cũng ra khỏi Đại Lương, ai cũng không biết bên ngoài như thế nào."
Tần Mộc vuốt tóc mái trên thái dương của Liễu Nha Nhi ra sau tai, dịu dàng cười nói: “Mấy năm nay quen biết không ít thương nhân và người môi giới, ta đã nhờ người đi hỏi thăm, sẽ không tỳ tiện hành động, Nha Nhi chớ có lo lắng.”
“Tần Mộc, ngươi......”
“Sao vậy? Như thế nào?”
“Không, không có gì...” Liễu Nha Nhi vốn định nói Tần Mộc ngươi muốn thành hôn không? Nếu muốn, chờ ca ca nàng và Lâm cô nương thành hôn, bọn họ liền....
Nghĩ đến mình là nhà gái nên rụt rè một chút, cho nên không nói tiếp nữa.
Chính là, chính là…
Cũng không biết vì cái gì, mỗi lần đến gần Tần Mộc, nhìn Tần Mộc cười dịu dàng, nàng sẽ xúc động muốn tiến lên ôm hôn với hắn.
“Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn!” Liễu Nha Nhi lại mặc niệm trong lòng.
Ai, xuyên qua thì xuyên qua, sao có thể mang theo cả tính háo sắc tới đây. Kiếp trước số lần gặp soái ca cũng không ít, nhưng nàng cũng chưa từng có loại suy nghĩ này.
Thật là làm người ta xấu hổ!
Trên đường đá xanh hai người bước đi vô cùng chậm rãi. Nam tử kia luôn cúi đầu nhìn nữ tử đi bên cạnh, thỉnh thoảng đối đáp mấy câu. Còn thiếu nữ nhìn phía trước, vẫn luôn cúi đầu, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu cười với nam tử.Tần Mộc không cười nữa: “Muội và ta thì có cái gì mà phiền, chẳng lẽ Nha Nhi xem ta là người ngoài sao?”
“Nào có sao, vậy Tần công tử ta không khách khí nữa! Hắc hắc......”
Liễu Nha Nhi nói xong, nghịch ngợm thè lưỡi, cười chạy đi.”Đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ.
Hai người này bọn họ đều biết đó là thiên kim nhà Liễu tri huyện và hôn phu tương lai của nàng.
“Liễu tiểu thư, ngài mang một quả về ăn thử đi, không đắng không chua, rất ngọt.” Đại nương bán bưởi ven đường nhìn thấy hai người, vội vàng cầm quả bưởi chạy tới.“Vậy mua đi, mua sai vặt giúp đỡ làm chút việc, lại mua thêm nha hoàn nói chuyện với nãi nãi ta.”
“Ngày mai ta đi tìm mẹ mìn hỏi xem có người nào thích hợp hay không.”
“Được, vậy làm phiền ngươi!”Nếu đổi lại trước kia, Liễu Nha Nhi khẳng định sẽ từ chối. Nhưng đã ở đây nhiều năm như vậy, không thể lúc nào cũng từ chối người ta được. Sau đó, các bá tánh đưa rau dưa củ quả Liễu Nha Nhi đều nhận.
“Cảm ơn ngài, dưa của ngài lần trước ăn rất ngon.” Liễu Nha Nhi ôm quả bưởi, nói cảm tạ với đại nương kia.
“Phải là chúng ta cảm tạ tiểu thư mới phải. Nếu không có ngài và Liễu đại nhân, chúng ta làm sao có được ngày lành như hôm nay. Nếu ngài về ăn thấy ngon, ngày mai lại phải người tới đây lấy, năm nay cây bưởi trong nhà được rất nhiều quả.”“Ý của ta không phải như vậy, ta đang nghĩ ta lúc nào cũng ở cửa hàng, Đông Thanh ca lại ở núi Bách Mộc, nếu có việc gì gấp cần người chạy chân hoặc giúp đỡ một chút thì sao? Hạ Huy bọn họ dù sao cũng là nha dịch ở nha môn, cũng không thể làm phiền bọn họ. Ta mua nha hoàn phụ giúp việc trong nha, chân chạy vặt, còn có thể nói chuyện với nãi anxi đỡ buồn không phải sao?”
Liễu Nha nghĩ lại cũng cảm thấy có lý.
Tuy nói bọn họ xuất thân từ nhà nông, không quen được người khác hầu hạ. Nhưng bây giờ đã khác xưa, bọn họ đều quá bận rộn, có lúc bận rộn lại không thể chạy đi được, đúng là cần hạ nhân tới giúp đỡ.“Kiều đại nương khách khí rồi, ta đây cảm tạ Kiều đại nương trước.”
Tần Mộc ôm lấy quả bưởi trong lòng Liễu Nha Nhi, bất ngờ nói: “Nha Nhi, ta mua cho muội mấy nha hoàn.”
“Ta không phải thiên kim đại tiểu thư, mua nhà hoàn làm cái gì? Ta cũng không cần nha hoàn hạ gì cả?”
Trên mặt Tần Mộc lại ngập tràn ý cười, trong lòng ngọt như ăn mật thầm nghĩ: Nhìn xem, nữ tử rực rỡ xinh đẹp như mặt trời là Nha Nhi của hắn, là của hắn.
Tần Mộc hành động rất nhanh, sáng sớm ngày hôm sau, mẹ mìn đã dẫn theo mấy người tới cửa.
Tiền thị bị cảnh này dọa cho nhảy dựng lên, thầm nghĩ cuộc sống ở Sài Tang rõ ràng đã tốt hơn nhiều, sao vẫn còn nhiều người chạy nạn như vậy, tuổi con rất nhỏ.
Chỉ là tại sao những người này chạy đến hậu viện, người gác cổng cũng không ngăn cản?
“Các ngươi là người thôn nào? Đại nhân các ngươi còn đang bận, ta lấy chút đồ ăn cho các ngươi, các ngươi về trước đi, ta sẽ nói chuyện các ngươi cho Liễu đại nhân có được không?” Tiền thị nhìn quần áo của mấy đứa trẻ này mà đau lòng, xoay người muốn vào hậu viện hấp bánh bao.
Tiền thị mới vừa đi được hai bước, dã bị Liễu Nha Nhi vừa đi vào gọi lại, phía sau nàng còn là mẹ mìn ăn mặc có thể diện.
“Nãi nãi, nhưng người này đều đã bán mình cho người môi giới. Tần Mộc lo lắng người ở nhà một mình, muốn mua cho người một nha hoàn.”
"Cái gì? Nha hoàn? Không muốn không muốn, ta cần nha hoàn làm gì, cũng không phải lão thái thái quyền cao chức trọng gì đó." Tiền thị xua tay vẫn muốn đi làm bánh bao.
Mấy đứa trẻ này quá gầy, giống như Nha Nhi nhà bà khi còn bé, một đám gầy như con khỉ, bất kể trên mặt hay trong mắt đều không có chút ánh sáng.
Liễu Nha Nhi vội đi qua giữ người lại, khuyên nhủ.
“Mua nha hoàn cho người những không nhất định để nàng hậu hạ người, nàng có thể giúp người làm việc, cùng người đi chợ, khi cháu không có ở nhà còn có thể nói chuyện với người có phải không?"
“Chuẩn bị thu hoạch mía rồi, đến lúc đó mọi người đều vô cùng bận rộn, nãi nãi ở nhà mình, cháy cũng không yên tâm.”
Tiền thị vuốt tóc cháu gái: “Vậy Nha Nhi mua một nhà hoàn là được, khi bận rộn cũng có thể giúp đỡ một chút, nãi nãi không cần nha hoàn, chuyện trong nhà cũng không có nhiều, chỉ cần một mình ta làm là được.”
Dưới sự kiên trì của Liễu Nha Nhi, Tiền thị cuối cùng cũng đồng ý mua một nha hòa và một sai vặt.
Nha hoàn năm nay mười ba, mặt tròn, dáng người tuy hơi gầy nhưng nhìn mặt vui vẻ sáng lạn, Liễu Nha Nhi lấy tên cho nàng ấy một lần nữa, gọi là Tiểu Hỉ. Sai vặt năm nay mười tám, có tên gọi Tiểu Hỉ trước đó, Liễu Nha Nhi lại lấy tên cho hắn là Tiểu Phúc.
Tên hai người kết hợp lại vừa có vui vẻ lại có phúc.