Nàng về nhà cũng không phải vì sợ ca ca đau lòng để nàng xuống ruộng, mà là vừa rồi đột nhiên nàng nghĩ đến một thứ tốt.
Cày đẩy bằng tay.
Lúc bấy giờ, cày còn là loại cày cong lưỡi rất dày, chủ yếu để những con bò già kéo.
Người cũng có thể kéo cày, nhưng quá tốn sức.
Cày được một ngày, cũng đủ rách vai chảy máu.
Kiếp trước mỗi ngày cày ruộng, mẹ đều dùng cày đẩy tay để cày ruộng, nhẹ nhàng, hiệu suất lại cao.
Cho nên Liễu Nha Nhi tính tìm thợ rèn làm một tay kéo cày đơn giản.
Bằng không một mảnh đất hoang lớn như vậy, chỉ dựa vào cuốc đất đào đất cũng không biết đến năm nào tháng nào.
Trước hết Liễu Nha Nhi tìm Tiền thị hỏi trong nhà còn lại bao nhiêu bạc, lúc biết được trong nhà còn chưa đầy bảy lượng bạc, Liễu Nha Nhi lại cố gắng hết sức nghĩ lại những Hán Phục kiếp trước.
Nhưng trước mắt Liễu gia không có tài chính làm được lượng lớn.
Như vậy tất cả mọi người đều không biết, cho dù có đặt ở thời hiện đại cũng vẫn như thế.
Vẽ như vậy là vì Liễu Nha Nhi sợ người khác đạo thành quả của mình.
Tuy nàng cũng tham khảo thành quả của người hiện đại.
Thợ rèn sẽ nghe sao?
Vẽ xong kiểu dáng y phục, Liễu Nha Nhi lại vẽ cày đẩy tay.
y Liễu Nha Nhi bây giờ còn không phải thông minh thì là gì? Một cái cày đẩy tay, tìm ba thợ rèn làm.
Từng bộ phận riêng lẻ, thợ rèn nhìn cũng không biết dùng để làm gì.
Vắt hết óc suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc nghĩ lại được hai kiểu dáng.
Thật sự hiểu biết của nàng với Hán Phục cũng chỉ dựa vào tủ quần áo của chị họ và cháu gái.
Có tiền không kiếm là kẻ ngốc! Huống chi còn có thể kiếm được rất nhiều tiền!
Một cái cày đẩy tay đơn giản Liễu Nha Nhi chia làm ba phần, mỗi phần vẽ trên một tờ giấy.
Chỉ là lần này không thuận lợi như lần trước, giữa chừng vẽ sai một bước, lãng phí một tờ giấy.
Nếu tìm một thợ rèn tạo ra thành phẩm, hắn làm ra rồi bán ra ngoài.
Lúc này con người không có cái gọi là bản quyền sở hữu.
Mình nói với hắn: "Đay là cách làm do ta nghĩ ra, ngươi không thể làm rồi trộm bán cho cho người khác."
Cha Liễu đi cùng nàng vào huyện.
Cày đẩy tay là nông cụ tốt ích nước lợi dân, nếu có thể sản xuất số lượng lớn, nhất định có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Dù sao nàng vẫn còn nhỏ, sợ thợ rèn nhìn nàng dễ lừa gạt, làm ra đồ không ra gì.
Nếu không nói tới nhưng người buôn bán đều vô cùng linh hoạt, ánh mắt sắc bén.
Lúc trước chưởng quầy tiệm vải nói Liễu Nha Nhi là đứa trẻ thông minh, đúng là không nhìn nhầm chút nào.
Chờ làm xong mấy bộ phận về ghép lại, việc làm ăn này không ai có thể đoạt được của nàng.
Ở cổ đại, nữ tử có quá nhiều hạn chế.
Ví dụ như không thể tham gia khoa cử, không thể vào triều làm quan.
Nếu không, nàng cũng muốn cha đi thi lấy cái danh Trạng Nguyên về.
Câu nói kế tiếp, cha Liễu không nói tiếp.
Cha con hai người tới tiệm vải trước.
Chưởng quầy nhìn bản vẽ, nói là kiểu dáng lần này kém lần trước hai phần, nhưng vẫn trả cho Liễu Nha Nhi mười lượng bạc.
Còn cho thêm mười lượng bạc khác, nói là kiểu dáng lần trước bán rất tốt, được các phu nhân tiểu thư đó vô cùng yêu thích, mười lượng này xem như chia hoa hồng cho nàng.
Liễu Nha Nhi lắc đầu, nói: "Cái này tự con nghĩ ra.
Con thấy ca ca cà Tần Mộc ca đào đất quá vất vả, nên nghĩ ra một nông cụ đào đất nhẹ nhàng hơn.
Đầu tiên con nghĩ tới cày, chỉ là nhà chúng ta không có bò.
Còn liền suy nghĩ một hồi, sau đó nghĩ đến cày đẩy tay này."
Liễu Nha Nhi gật đầu, nói nhất định.
Trong lòng lại thầm nói, sao còn có lần sau được chứ, những kiểu dáng nàng đã nhìn thấy, đều đã vẽ hết ra rồi.
Nếu để bản thân nàng tự thiết kế nói thật nàng không có khả năng đó.
Trên đường đi, cha Liễu nhìn bản vẽ, nhìn tới nhìn lui hồi lâu, mới hỏi: "Thứ này cũng viết trong sách nông kia sao?"
Trong lòng cha Liễu ngoài vui còn là xót.
Xót vì Nha Nhi chỉ mới chín tuổi, vốn là tuổi ăn tuổi chạy nhảy khắp thôn, lạ vì cái nhà này bận rộn trong ngoài, nghĩ cái này nghĩ cái kia.
Từ ngày rơi xuống nước đến nay đã ba tháng, Nha Nhi nhà hắn chưa từng đi tìm đứa trẻ nhà khác chơi cùng lần nào cả.
Vui vì Nha Nhi nhà mình có bản lĩnh lớn.
Bất luận là chuyện ăn mặc hay nông cụ cày ruộng, đều có thể nghĩ ra cách thức mới, còn là cách có thể kiếm được tiến.
Hơn nữa lời nói, làm việc, đạo lý rõ ràng, sạch sẽ lưu loát.
Chỉ dựa vào điểm này người đã hơn ba mươi tuổi như hắn cũng kém Nha Nhi nửa phần.
Rời khỏi tiệm vải, cảm xúc trong lòng cha Liễu vô cùng hỗn loạn, vừa vui lại vừa xót.
"Nha Nhi nhà ta rất giỏi! Đáng tiếc ngươi là nữ tử, nếu là nam..."
Nhận được thêm mười lượng bạc, Liễu Nha Nhi cười đến cứng cả miệng, lộ ra hàm răng trắng, liên tục nói một chuỗi dài lời chúc phúc.
Cái gì mà cung hỉ phát tài, buôn bán thịnh vượng, tiền vào như nước.
Chỉ cần lời chúc liên quan đến chuyện làm ăn buôn bán, Liễu Nha Nhi đều nói ra hết.
Người làm kinh doanh đương nhiên thích nghe những lời này.
Lại nói kiểu dáng nhà đầu này vẽ thật sự giúp hắn kiếm được một khoản lớn, bây giờ lại chúc hắn tiền vào như nước, nhưng chưởng quầy cũng thật lòng khen ngợi Liễu Nha Nhi.
Lần này không cần Liễu Nha Nhi mở miệng, chưởng quầy đã chủ động để tiểu nhị đưa đầu vải vụn đến cho Liễu Nha Nhi: "Lúc nào nha đầu ngươi nghĩ được kiểu dáng mới, cứ đến đây tìm ta."
Liễu Nha Nhi cũng không trách chuyện cha nàng nói đáng tiếc mình là thân nữ nhi.
Nàng biết, chà chỉ đang tiếc cho nàng mà thôi.
"Ta nói! Hì hì hì hi..." Liễu Nha Nhi cười rung đùi đắc ý, chọc cho cha Liễu bật cười vui vẻ.
Cha Liễu đang cau mày cuối cùng cũng giãn ra, cười nói: "Câu này là cổ nhân nào nói? Sao ta lại chưa từng nghe qua?"
"Cha, không cần đáng tiếc! Cổ nhân nói là vàng nhất định sẽ sáng lên.
Con là thân nữ nhi thì thế nào.
Sau này có tiền đồ vẫn sẽ có tiền đồ.
"Ai!"Cha Liễu thở dài một tiếng.
Nói đến cùng cũng là do hắn vô năng, mới có thể khiến Nha Nhi chịu tội theo.