Lúc trước thân thể cha ta không khỏe, tẩu tử nhà mẹ chỉ đích danh muốn Hạ Mai tới hầu hạ, ta nghĩ đó là cha ruột nhà mẹ đẻ mình nên để Hạ Mai đi thay ta tẫn hiếu cũng là chuyện nên làm."
"Nhưng cha ta khỏe lên, tẩu tử vẫn không cho Hạ Mai quay về, ta mới biết nàng ta có chủ ý gì.
Nàng ta muốn Hạ Mai làm con dâu nhưng cũng không nhìn lại xem nhi tử nhà mình là thứ gì.
Trong nhà đói khổi ăn không đủ no, đứa cháu trai kia lại như thiếu gia lúc nào cũng cần hầu hạ.
Cứ như vậy mà muốn cưới Hạ Mai của ta sao?" Nương Hạ Mai vừa nói nước mắt đã chảy dài.
"Cha ngươi cũng mặc kệ sao? Dù sao Hạ Mai cũng là cháu ngoại ông ấy, ông ấy có thể tàn nhẫn nhìn cháu gái mình nhảy vào hố lửa sao?"
Lời này còn chưa nói xong, nương Hạ Mai lại càng khóc lớn hơn: "Dù sao con gái gả ra ngoài cũng như bát nước đổ đi.
Cháu ngoại nữ sao có thể so với cháu trai ruột? Ta chỉ có một đứa con gái là Hạ Mai, không mong gả cho nhà đại phú đại quý gì đó nhưng ít nhất nhà trai cũng phải kiên định có khả năng.
Nhưng cha ta là người hồ đồ lại đồng ý với tẩu tử.
Ông ấy cũng không nhìn xem tẩu tử là hàng người như thế nào, chanh chua đánh đá nếu thật sự gả Hạ Mai qua đó còn có thể được yên ổn sao?"
Liễu thị nãy giờ vẫn luôn im lặng, đột nhiên mở miệng: "Tẩu tử ngươi đừng khóc vôi, chuyện hôn nhân này cha Hạ Mai có đồng ý hay không?"
Nương Hạ Mai lắc đầu, mấy ngày trước một mình nàng ấy về nhà mẹ đẻ, khi trở về cũng đã nói với phu quân.
Phu quân nhà nàng ấy nghe xong tức giận không thôi, nói nhất định không đồng ý chuyện hôn sự này.
Nhưng Hạ Mai vẫn còn ở lại nhà mẹ đẻ, tẩu tử nhất quyết không chịu thả người.
Liễu thị lại nói: "Từ xưa đến nay chuyện kết hôn đều là lệnh của cha mẹ lời người mai mối, tam môi lục sính.
Nếu Hạ đại ca không đồng ý, nhà mẹ đẻ ngươi có muốn cũng không thể để bà mối tới cửa cầu hôn.
Nói ra cũng chỉ một mình tẩu tử nhà mẹ đẻ ngươi tình nguyện mà thôi.
Nếu định chuyện hôn sự cho Hạ Mai trước khi nhà mẹ đẻ ép các ngươi đồng ý, bọn họ cũng không thể không thả người."
Nương Hạ Mai nghe xong câu này lại đột nhiên ngẩng đầu, đây cũng là một cách.
Trước đó, nàng ấy cũng không dám mơ ước trèo được lên nhà tú tài.
"Đồng ý! Sao có thể không đồng ý được? Không phải vừa rồi ta chỉ bất ngờ thôi sao? Ta thật sự không thể nào nghĩ tới tiểu tử nhà ngươi lại coi trọng Hạ Mai nhà ta." Nương Hạ Mai ngừng khóc, nhanh chóng trả lời.
Người bất ngờ còn có nương Hạ Mai.
Tiểu tử Từ gia mỗi lần ngày lễ ngày tế đến đây nàng ấy đều nhìn thấy, dung mạo đoan chính, cũng hiểu biết lễ nghĩa, lại siêng năng làm việc mỗi lần đến Liễu gia đều giúp đỡ làm việc.
Liễu thị thấy nương Hạ Mai còn chưa trả lời còn nghĩ nàng ấy không muốn, đành nói: "Tẩu tử không đồng ý cũng không sao, là tiểu tử nhà chúng ta không có phúc.
Trấn trên có bà mối Diêu danh tiếng rất tốt, tẩu tử có thể đến đó tìm người."
Liễu Nha Nhi luôn im lặng nghe chuyện bát quái từ đầu đến cuối nghe thấy lời này lại như sét đánh giữa trời quang.
Nương Hạ Mai xua xua tay, cười nói: "Không cần phải hỏi hắn, việc này ta làm chủ!"
Nhưng việc cấp bách trước mắt là đi đầu tìm một nhà thích hợp.
Cũng không thể tùy tiện tìm một người, vậy so với chuyện gả đến nhà mẹ đẻ của mình cũng có khác gì nhau.
Tính tình của Liễu thị như thế nào nàng ấy biết rõ nhất định không phải bà bà chanh chua độc ác.
Hạ Mai gả qua đó cũng không phải chịu khổ.
Biểu ca nàng lại có ý với Hạ Mai.
Nhưng lúc trước, nàng cũng không nhìn ra được chút nào.
Liễu thị dường như nhìn ra được lo lắng của mẫu thân Hạ Mai, có chút ngượng ngùng nói: "Nói ra tẩu tử đừng chê cười ta, tiểu tử kia nhà ta đúng là có ý với Hạ Mai.
Chẳng qua Hạ Mai chỉ mới mười hai tuổi, ta cũng không có mặt mũi nhắc đến chuyện này.
Nghĩ chờ thêm hai năm nữa Hạ Mai lớn hơn một chút, lại tới hỏi ngươi cũng không muộn."
Bây giờ Liễu thị lại nói muốn làm thông gia với nữ nhi nhà mình, thực sự khiến nàng ấy kinh ngạc một hồi.
"Chậc chậc chậc, hôm nay thật đúng là song hỷ lâm môn.
Nói ra không sợ các ngươi chê cười, lúc trước ta cũng nhìn trúng Từ An cho cháu gái nhà mẹ đẻ.
Bây giờ thì hay rồi để Hạ tẩu tử đoạt trước." Một tức phụ nói.
Từ gia tuy nói thanh bần, nhưng so với nhà mẹ đẻ của mình vẫn tốt hơn rất nhiều.
Liễu thị còn có đệ đệ là tú tài công, tình cảm tỷ đệ hai người lai rất tốt.
Hiện tại cuộc sống của Liễu gia càng ngày càng tốt lên, sau này chắc chắn sẽ muốn giúp Từ gia.
Mà Từ Tứ và Liễu thị đều là người nhiệt tình, dễ nói chuyện.
Nhi tử nhà bọn họ không lo không lấy được vợ.
Chu Hồng bĩu môi, hừ nói: "Ngươi còn nói chuyện này, không biết còn tưởng Hạ Mai đoạt mất hôn sự của cháu ngươi đó.
Ngươi nhìn trúng thay cháu gái mình thì có ích gì? Cũng phải để Từ An và Liên tỷ nhìn trúng cháu gái mới được."
"Chuyện hôn nhân đại sự, tẩu tử vẫn nên hỏi lại Hạ đại ca." Liễu thị khẽ cười nói.
Mấy bà từ tức phụ thấy nương Hạ Mai vừa khóc lại cười, nói được mấy câu đã định xong chuyện hôn nhân nên không ngừng trêu ghẹo.
Liễu Nha Nhi ở một bên nhìn đến choáng váng, chỉ mới một khắc đã trình diễn đủ loại từ buồn sang vui, còn cãi nhau giận dỗi không hết chuyện.
Lúc này hai người mới không phục ngậm miệng lại.
Hai người còn muốn tiếp tục cãi nhau, vợ thôn trưởng đành phải lên tiếng: "Đủ rồi! Hôm nay là ngày đại hỉ, các ngươi muốn nhạo loạn cái gì?"
Chu Hồng cũng không phải quả hồng mềm, cười nhạo hỏi: "Có người nào nói giỡ như ngươi sao? Tự mình nói chuyện không biết suy nghĩ còn trách người khác nói ngươi sao?"
Đều nói ba nữ nhân một đài diễn, mấy nữ nhân ở chung với nhau thì phải là vài đài diễn.
"Chu Hồng ngươi có ý gì? Chẳng qua ta chí nói đùa một chút, hà cớ gì phải dẫm cháu gái ta như vậy?" Tứ phụ kia ném rau trong tay xuống đất, phẫn nộ chất vấn.
Tiền thị sợ mấy bà nương này nói chuyện ảnh hưởng đến cháu gái, để nàng đi chỗ khác tìm mấy đứa trẻ chơi cùng.
Liễu Nha Nhi đặt rau xuống, nhanh chóng chạy đi xa.
Không phải nàng nhiều lời, mà nàng chỉ muốn đi tìm biểu ca, nói cho hắn nghe tin lớn mình mới nghe được.