Thấy trong tay biểu ca không còn gì có lẽ đã đi tớ nhà Hạ Mai trước rồi.
Liễu Nha Nhi vừa định trêu ghẹo, liền nghe biểu ca nói trong nhà còn có việc phải lập tức quay về.
"Vậy biểu ca đi đường cận thân, đúng rồi, biểu ca chậm lại đã."
Liễu Nha Nhi chạy về phòng, lấy trong hòm ra ba đôi giày vải mới đưa cho Từ An: "Hôm qua vừa mới làm xong, vốn định để đầu năm khi mọi người về nhà chúc tết sẽ đưa nhưng hôm nay trùng hợp biểu ca đã tới đây vậy mang về luôn đi, đúng lúc ngày mai mùng một cần dùng."
Từ An nhìn giày vải trong tay, hai lớn một nhỏ, không phải số đo của hắn, tủi thân nói: "Nha Nhi bất công, ngoại trừ cha mẹ còn làm cho Dao Nhi, sao lại không có phần của ta."
"Biểu ca chớ oan uổng cho muội, giày của ca đương nhiên để Hạ Mai tỷ làm.
Sao vậy, vừa rồi ca tới, Hạ Mai tỷ không đưa giày cho ca sao? Muội còn chính mắt nhìn tỷ ấy làm."
"Không, Hạ thẩm có nói trước khi về đến nhà nàng một chuyến."Từ An nghĩ đến chuyện Hạ Mai làm giày cho mình, khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng.
tim lập tức đập nhanh.
Liễu Nha Nhi ngoài miệng đồng ý, nhưng trong lòng lại thầm nói: Loại chuyện này chỉ cần không phải là gỗ mục ngu ngốc, trưởng thành sẽ tự nhiên hiểu được, cần gì ta phải nói.
Cá ở trong nồi Liễu Nha Nhi lại thèm bún thịt.
Kiếp trước bún thịt là món nhất định phải có của quê nàng.
Chưng thịt lên dựa theo cách làm lúc trước để giống như thạch.
Tần Mộc buồn cười, rõ ràng là tiểu cô nương còn thấp hơn hắn một cái đầu lại bày ra dáng vẻ y như người lớn.
Vân không thể thiếu được món cá kho chỉ là lần này không dùng cá chép mà là cá bạch liên.
So với cá chép cá này ít tanh hơn nhiều, chất thịt cũng tinh tế hơn.
Chuyện không tốt suy nhất chính là có quá nhiều xương.
"Nha Nhi nó gì với Từ biểu ca vậy, sao hắn lại chạy nhanh như vậy?"Tần Mộc mới đi ra nhìn thấy cảnh này, vô cùng khó hiểu.
Nói đến gà, năm con gà con mua về lúc trước, bây giờ chỉ còn lại một con gà mái giữ lại đẻ trứng.
Xem ra sang năm phải nuôi nhiều thêm, bằng không thật sự không đủ ăn.
"Ta... Ta về đây!"
Chưng thịt xong đợi đến khi chín mềm, bọc thịt ba chỉ trong hỗn hợp bát giác cà mễ hương vị báo mà không ngán, mềm mại dễ ăn.
Liễu Nha Nhi ngừng cười, vỗ vai Tần Mộc, nghiêm túc nói: "Ca còn nhỏ, nói cũng không hiểu.
Chờ đến khi trưởng thành tự nhiên sẽ biết."
"Được rồi, biểu ca đi thong thả nhaa-" Liễu Nha Nhi kéo âm cuối thật dài, dài đến mức khiến Từ An hoảng hốt như thỏ nhỏ vội vàng chạy khỏi Liễu gia.
Nhận được câu trả lời mình muốn, Tần Mộc tới hậu viện giúp bổ củi.
Mấy ngày đầu năm không cần làm việc, nhân dịp hôm nay bổ xong số củi cần dung cho mười ngày.
Liễu Nha Nhi cũng quay đầu đi vào bếp, giúp Tiền thị chuẩn bị cơm Tất niên.
Nếu là năm trước cho dù có là tất niên cũng chỉ có một con cá, một chén thịt lại xào thêm mấy cái rau dưa, vậy cũng xem như qua năm.
"Được, chờ đến khi trưởng thành, Nha Nhi lại nói cho ta biết."
Năm nay có sự trợ giúp của Liễu Nha Nhi, xây nhà mới xong còn thừa chút bạc, Tiền thị nghĩ thừa dịp ăn Tết làm thêm mấy món có thịt để bọn nhỏ được ăn thoải mái.
Bếp lò còn cháy đỏ, Tiền thi bỏ toàn bộ gà mái lớn vào nồi đất đặt lên bếp hầm, nói với Liễu Nha Nhi: "Nha Nhi nuôi gà rất tốt, cũng không cần ốn lương thực mà con nào cũng nuôi béo, mỡ vàng trong bụng có một cục rất lớn."
"Cũng hầm luôn cả móng heo đi, đã khổ một năm rồi, hôm nay là tất niên làm thêm một ít thịt cũng được." Tiền thị cầm chén lấy móng heo ra, chuẩn bị đi ngâm đậu nành.
Bàn ăn đặt trên giường đất trong phòng Liễu Đông Thanh, người một nhà vây quanh giường đất.
Cha Liễu bưng chén rượu lên, nói cả nhà đã khổ một năm rồi, ngày tháng sau này sẽ càng tốt hơn, mọi việc đều thuận lợi, sau đó nâng ly lên ý bảo mọi người cùng uống.
Cah Liễu cũng lấy pháo giấy treo trên trên cây trước cửa nhà.
Sắc trời dần tối, cũng không biết nhà ai đốt pháo.
Ngay sau đó, một trận lại một trận pháo vang vọng toàn bộ Tiểu Vương Trang.
Ngoại trừ cá kho, xương sườn chưng, canh gà còn có thêm móng heo hầm đậu nành, cải trắng chua cay.
Cuối cùng Liễu Nha Nhi sợ ăn nhiều thịt bị ngán nên làm củ cải trộn làm đồ giả ngán không thể tốt hơn.
Đốt pháo cũng biểu thị đến giờ ăn cơm tất niên.
Liễu Nha Nhi thấy có thêm đồ ăn đương nhiên vô cùng vui vẻ, quanh năm suốt tháng chỉ trông cậy vào ngày hôm nay có thêm ít nước luộc.
Đây là rượu gạo, uống có vị ngọt ngào cũng có hơi chua.
Nhưng tác dụng của rượu gạo rất chậm, cha Liễu không dám để người nhà uống nhiều, mỗi người chỉ được uống một chén nhỏ, xem như có ý là được.