Liễu Đông Thanh nghe muội muội nói có bánh nhân thịt với lấy áo ngắn tro trên cây, vui vẻ nói: "Chưởng quầy bá bá lại cho bánh nhân thịt sao?"
Rõ ràng hắn mới ăn cơm trưa không lâu, nhưng nghe thấy hai chữ bánh nhân thịt lại đột nhiên cảm thấy đói bụng.
"Đúng vậy, không chỉ có bánh bột ngô nhân thịt, chưởng quầy còn cho một cặp móng heo.
Buổi tối chúng ta có thể hầm móng heo ăn.
Ca ca, cày lúc nào cũng được sao nhất định phải làm giữa trưa nắng? Ca tự nhìn bản thân mình đi, bị phơi đen thành cục than xem có cô nương nào không ghét bỏ không?"
"Ca ca muội anh tuấn tiêu sái, sao có thể bởi vì màu da mà có làm các cô nương ghét bỏ được?:" Liễu Đông Thanh nhìn cánh tay, phát hiện thời gian này đúng là bị phơi đen đi nhiều.
Nhưng hắn không phải cô nương, đen một chút cũng không sao.
Hơn nữa người nhà nông có hán tử nào không bị phơi đen?"
Lúc huynh muội hai người nói chuyện, Tần Mộc một tay khiêng cày trên vai, một tay kéo cày cày còn lại, thở hổn hển đi tới."
"Nha Nhi, cầm lấy!" Tần Mộc thả cày xuống, lấy một bọc lá cây từ trong ngực đưa cho Liễu Nha Nhi.
Liễu Nha Nhi mở ra, phát hiện bên trong lại là nho dại tím hồng, mọng nước.
Chỉ là nhìn có hơi đáng thương, quả không lớn hơn hạt đậu bao nhiêu.
Trong lúc Liễu Đông Thanh còn đang suy nghĩ chuyện xảy ra lúc trước, trong miệng bất ngờ bị nhét thứ gì đó.
Cắn một cái mới phát hiện ra là Nha Nhi đút nho cho hắn,
"Nha Nhi có ngon không?" Tần Mộc hỏi.
Mà khi hắn thấy Tần Mộc đưa mấy quả nhỏ cho Nha Nhi như bảo bối, đột nhiên bật cười.
Đừng nhìn này quả nho này nhỏ nhưng lại rất mọng nước.
Trong ngọt có chút vị chua, ăn rất ngon.
Liễu Đông Thanh thật sự tức giận.
Uổng công hắn xem Tần Mộc là huynh đệ, còn nghĩ sau này để Nha Nhi gả cho cho hắn.
Không biết Tần Mộc lại keo kiệt đến mức này, có mấy quả nhỏ cũng giấu đi, đề phòng hắn như phòng cướp.
Nha Nhi thích là tốt rồi, Tần Mộc nghĩ như thế.
Liễu Đông Thanh nhìn thấy mấy quả nho kia liền thức giấc.
Lúc trước bọn họ đi khai hoang, Tần Mộc đi cắt cỏ dại, phát hiện trong bụi cỏ có cây nho dại.
Tuy không có mấy quả nhưng nhìn quả nho đã chín mọng, nước miếng không không chế được muốn chảy ra ngoài.
"Có! Ăn ngon, cảm ơn Tần Mộc ca!"
Lúc ấy hắn rất tức giận, trong lòng còn nghĩ sau này không để ý đến Tần Mộc nữa.
Thời tiết này thật sự rất nóng, khiến người miệng đắng lưỡi khô.
Liễu Đông Thanh muốn nếm thử một quả, thuận tiện giải khát.
Nào biết được tiểu tử Tần Mộc này dùng lá cây bọc toàn bộ mấy quả nho lại nhét vào trong ngực, bảo vệ như trân bảo, chỉ sợ hắn liếc mắt nhìn thêm một cái.
Liễu Nha Nhi cũng nhét cho Tần Mộc một quả cuối cùng mới ăn phần của mình.
"Có! Mỗi năm cây hồng kia đều phủ kín quả nhưng lại không ăn được.
Chờ đến khi quả hồng chín, đã sớm bị chim ăn hết rồi." Nói đến cây hồng ở sườn núi, Liễu Đông Thanh chỉ cảm thấy đầu lưỡi chát cứng.
Tiểu tử này được lắm, không ngờ còn học được cách xum xoe.
Hắn đã nói ngày bình thường Tần Mộc rất tốt, tại sao lại đột nhiên trở nên keo kiệt như thế, còn muốn ăn mảnh một mình.
Hóa ra là do hắn muốn để nho cho Nha Nhi.
Hắn còn nhớ rõ khi còn nhỏ thèm ăn cùng mấy đứa trẻ trong thôn ra sau núi hái quả hồng.
Chỉ là quả hồng vàng óng xinh đẹp cắn vào miệng lại chát cứng hại hắn thiếu chút nữa mất đi cảm giác.
"Ngày mai ta sẽ tiếp tục tìm cho muội!"
"Tần Mộc ca thật tốt, chỉ là không cần cố đi tìm.
Chỗ này của chúng ta vốn đã có ít nho dại.
Trời lại nóng chết người chui vào bụi cỏ tìm thứ này, thật không đáng.
Đúng rồi, ta nhớ ở sườn núi có cây hồng có phải không? Không biết có quả hay không, cũng không nhớ đi xem."
Mấy người múc nước giếng rửa mặt trước, mới ngồi xuống vui vẻ ăn bánh nhân thịt.
Ba người vừa đi đường vừa thảo luận quả dại trong núi, bất tri bất giác đã về đến nhà.
"Ngươi đúng thật là! Trời còn đang nắng như vậy cày cái gì mà cày, lát nữa đừng đi nữa, cũng đâu cần dùng ngay."
Nhưng mỗi năm đều không đợi được hồng chín, đã bị chim chóc trong núi ăn hết sạch.
Liễu Nha Nhi nhìn ca ca như đứa ngốc, nói: "Ngay hôm nay, ca hái về trước có thể để trong nhà hay sao? Xem như chúng ta có bỏ xuống giếng, nhưng qua bốn năm ngày hương vị nhất định sẽ kém hơn rất nhiều.
Chúng ta hái trước một ngày đưa hàng là được rồi."
Người lớn nói đó loại hồng này rất chát.
Phải đợi quả hồng từ vàng thành cam hồng, từ cứng thành mềm, chín hẳn mới có thể ăn được.
"Tê - hô... Hô..." Liễu Đông Thanh ăn vội bị nước canh trong bánh nhân thịt làm phỏng đầu lưỡi.
Tiền thị nhìn bộ dạng tôn tử nhe răng trợn mắt không nhịn được cười, rót một chén trà lạnh đưa tới nói: "Ngươi ăn chậm một chút, cũng không ai giành với ngươi!"
"Aii... Vậy đều nghe theo Nha Nhi." Liễu Đông Thanh lại cúi đầu ăn bánh.
"Đúng là có, nhưng quả hồng đó không ăn được! Chờ qua tung thu, ta vào núi tìm dưa tháng tám cho muội, cái đó ngọt hơn." Tần Mộc đã từng được ăn dưa tháng tám mấy lần.
Dưa tháng tám đúng là ngọt chạm vào lòng người.
"Vâng, vậy không đi cày ruộng nữa! Đúng rồi, Nha Nhi đã bán hết rau kê đầu rồi so? Hết buổi chúng ta có đi hái thêm nữa hay không?"
Liễu Nha Nhi đang tập trung ăn bánh, nhe ca ca hỏi mới ngẩng đầu lên trả lười: "Không cần.
Hôm nay đã mang tới bốn mươi cân, treo dưới giếng có thể giữ được hai ba ngày.
Ta đã nói với chưởng quầy ba ngày sẽ đưa một lần."
"Vậy chúng ta cứ hái về trước đi, dù sao cũng đang rảnh rỗi không có gì làm."
Tiền thị hấp bánh bao nhân thịt lại một lần nữa, sau khi hấp nóng mùi bánh tản ra mùi béo ngậy còn có mùi gạo thơm.
Liễu Đông Thanh nhận lấy chén trà, ừng ực, uống hết một chén trà lạnh mới lau miệng nói: "Còn không phải do trời nóng đổ nhiều mồ hôi, nhanh đói sao.
Lúc đầu thì không sao nhưng vừa ngửi mùi bánh đã cảm thấy đói ác hơn."