Mấy đứa trẻ Liễu gia đã sớm cởi áo khoác thay áo đơn chạy khắp nơi hái rau dại.
Tuy bán được một ít đậu tằm, hơn nữa còn có số bạc vụn lúc trước của ở Liễu gia nhưng số tiền này vô cùng quan trọng với Liễu Nha Nhi, tất nhiên không dám tiêu loạn.
Bây giờ còn là thời kỳ giá hạt, Liễu Nha Nhi liền động viên mấy người Liễu Đông Thanh cùng đi hái rau dại.
Đừng nhìn chỉ là rau dại trên núi, thậm chí còn có người thành phố xem là cỏ dại nhưng biết cách nấu hương vị nhất định không kém so với các loại rau khác.
Năm trước khi Liễu Nha Nhi vừa xuyên qua, đúng lúc là cuối mùa xuân chỉ còn lại một ít dương xỉ cuối cùng.
Bây giờ vừa đúng mùa, Liễu Nha Nhi trực tiếp cầm giỏ lên núi hái dương xỉ.
Đi đến giữa sườn núi, chon mấy nơi có dương xỉ khô một chút.
Bóc lớp vỏ bên ngoai ra, bên dưới chỉ toàn là dương xỉ non mềm.
Chỉ cần ngắt nhẹ một cái đã có thể lấy được hết.
Ngoài trừ mấy người Liễu Nha Nhi, còn có mấy đứa trẻ, tức phụ, bà tử khác trong thôn cùng lên núi.
Loại cây này mọc nhiều, đến mùa xuân lại phát triển tốt, khắp nơi đều có, căn bản không cần lo bị người khác cướp mất phần.
Chỉ nửa canh giờ đã bỏ đầy một giỏ dương xỉ.
Hai người Liễu Đông Thanh và Ngô Siêu nâng giỏ, mấy người từ từ xuống núi.
Lúc đi đến một bờ ruộng, Liễu Nha Nhi lại tinh mắt phát hiện phía trước có hành dại.
"Trèo cái gì? Tần Mộc ngươi cười ngây ngô cái gì?" Ngô Siêu nhìn Tần Mộc nói xong liền bắt đầu ngây ngô cười, cảm thấy không thể hiểu được.
"Tần Mộc, ta và ngươi phải huynh đệ hay không? Ngươi còn chuyện gì giấu không nói cho ta biết?"Liễu Đông Thanh cũng gia nhập đội ngũ ép hỏi.
"Này tính là gì? Nha nhi lợi hại rất! Chẳng những chạy nhanh, còn sẽ leo..."
Ngô Siêu sao có thể đồng ý? Nhìn chằm chằm Tần Mộc nhất định phải hỏi cho ra chân tướng rõ ràng.
Tần Mộc ậm ừ nửa ngày nhất quyết không chịu nói.
Chỉ để lại Ngô Siêu đang nâng giỏ mở to miệng: "Thể lực của Nha Nhi đúng là tốt, chạy còn nhanh hơn cả thỏ, y như cơn gió."
Liễu Đông Thanh nhận lấy cái cuốc, đào hết cả gốc rễ hành dai bên bờ ruộng.
Liễu Nha Nhi nhặt hành trên đất mang tới mương nước rửa sạch sẽ, lại bỏ vào trong giỏ.
Được lắm, rau hành dại xào trứng, nghĩ tới thôi đã khiến người ta chảy nước miếng.
Trong lúc Tần Mộc cảm thấy sắp không chống đỡ nổi, may mắn Liễu Nha Nhi đã khiêng cuốc nhỏ tới đây, Tần Mộc vội vàng đứng lên như thấy cứu tinh, nói: "Nha Nhi, muội tới rồi."
Ngô Siêu đột nhiên nhớ tới mấy cô nương trong tộc, cả một đấm đều yếu ớt gió thổi tới qua dường như có thể ngã xuống ngay lập tức.
"Tần Mộc ca ở lại canh hành dại, muội về nhà lấy cái cuốc.
nếu có người nào tới hái nhớ phải nói chúng ta đã nhìn thấy trước." Liễu Nha Nhi nói xong, liền chạy như bay đi.
Tần Mộc như bị người ta phát hiện ra chuyện xấu, mất tự nhiên giải thích: "Không... không có gì! Các ngươi về nhà trước đi, ta ở đây chờ Nha Nhi được rồi."
Lúc mấy người về nhà, mặt trời còn chưa lặn, nhân lúc đang rảnh rỗi liền bỏ giỏ dương xỉ kia ra rửa sạch.
Dương xỉ sau khi rửa sạch, Liễu Nha Nhi để lại một phần chuẩn bị để bữa tối xào, còn lại chia làm hai phần.
Một phần bỏ trong bình ngâm muối, đợi ngâm khoảng ba ngày đã có thể ăn được, không chỉ có mùi thơm của dương xỉ mà còn có vị chua giòn ngon miệng.
Một nửa chuẩn bị phơi khô làm rau khô, chờ đến khi vào đông lấy ra hầm với thịt đúng là không thể tốt hơn.
Tần Mộc vốn định nói Nha Nhi còn biết leo cây nhưng tưởng tưởng đến cảnh tiểu nha đầu trèo lên cây lấy tổ chim, kết quả lại không xuống được.
Hắn nhớ rõ, lúc đó Nha Nhi vừa khóc vừa không ngừng gọi: "Tần Mộc ca ca cứu ta."
Cách làm hành dại đơn giản nhất chính là xào trứng hoặc làm rau trộn.
Rửa sạch cắt nhỏ đánh thêm hai quả trứng gà vào, đổ vào dầu nóng chiên đến khi hai mắt vàng đều.
Lúc lấy khỏi nồi chỉ cần dùng xẻng nấu ăn lấy ra là được.
"Mọi người đang làm gì vậy? Ca mau giúp muội đào đi."
Cứ như vậy bận rộn một hồi, Ngô Siêu và Liễu Đông Thanh đều đã quên mất chuyện tra hỏi bí mật nhỏ của Tần Mộc.
Đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ năm trước Nha Nhi làm bánh canh ốc.
Nghe Nha Nhi nói, cách ăn ốc có rất nhiều trong ốc xào nước tương là món ngon nhất.
Năm trước không được ăn, năm nay như thế nào cũng phải làm cho mình nếm thử.
Nói không chừng còn có vận may giống năm trước, lấy được ngọc trai.
Liễu Đông Thanh lại thích hành xào trứng hơn.
Bây giờ Liễu gia đã tốt hơn trước rất nhiều, không chỉ có thịt có cá còn có cơm ăn đầy đủ.
Chỉ mình bữa sáng, Liễu Đông Thanh cũng phải ăn ba chén cơm mới cảm thấy no.
"Đây cũng chỉ là món hành trộn bình thường nhưng để Nha Nhi nấu lại có thể vừa thơm ngon lại bắt cơm." Tiền thị giống với Liễu Nha Nhi thích ăn rau trộn hơn.
Dương xỉ đã rửa xong cắt ra xào với thịt, trước khi ra khỏi nồi rải một ít lá tỏi lên trên vừa thơm lại vừa rực rỡ.
Liễu Đông Thanh vuốt cái bụng tròn vo còn chưa đã thèm, cảm thấy có lẽ mình vẫn ăn thêm một chút: "Nha Nhi, ngày mai chúng ta đi bắt ốc nước ngọt và trai sông thôi.
Chậc chậc, nghĩ tới lại chảy nước miếng."
So với hành xào trứng, Liễu Nha Nhi thích ăn rau trộn hơn.
Bỏ hành vào đĩa nhỏ, rắc một ít muối, nước tương, hoa tiêu lại xối dầu nóng lên, ướp khoảng nửa khắc đã có thể ăn với cơm.