Cuộc sống bây giờ đã dư dả, trong thôn lại không xảy ra chuyện gì lớn, đợi ăn xong cơm rồi đi cũng không muộn.
La đồng gõ hai lần nhưng hội trường nhỏ ở Tiểu Vương Trang chỉ được mấy người tới.
Trong lòng Liễu Nha Nhi nghẹn cơn tức, xảy ra chuyện lớn như vậy nhóm người này còn có tâm tình ăn cơm.
Lấy la đồng từ chỗ thôn trưởng, Liễu Nha Nhi tay trái cầm la tay trái cầm chùy đi gõ từng nhà.
Tiếng la kia vừa nhanh vừa vội.
Trong lòng thôn dân chợt nhảy lên có lẽ đã xảy ra chuyện lớn khó lường gì.
Ném chén đũa, cơm cũng không ăn, sốt ruột chạy tới hội trường.
Đám người đã đến đông đủ, Liễu Nha Nhi đứng trên đài đài cao, nói: "Các vị gia gia nãi nãi thúc bá thẩm thẩm, theo lý thuyết ta là một tiểu bối, không nên đứng đây nói chuyện với mọi người.
Nhưng chuyện này quá khẩn cấp mong các vị chớ nên trác tội ta."
Liễu Nha Nhi bồi tội trước xong mới nói: "Bây giờ chúng ta được ăn no mặc ấm, cũng có tiền bỏ hầu bao.
Những thứ đó có được như thế nào, ta nghĩ trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Chúng ta có được như hôm nay là dựa vào việc trồng cải dầu, cũng chỉ có Tiểu Vương Trang chúng ta có dầu hạt cải.
Cũng chính vì nguyên nhân này dầu hạt cải mới có thể bán giá cao, để mọi người được mấy năm sung túc.
Thôn trưởng gia gia cũng đã nhiều lần ra lệnh cùng nhắc nhở chuyện cây cải dầu có thẻ ép dầu không thể truyền ra ngoài.
Nhưng cố tình có kẻ gian ăn cây táo rào cây sung nói chuyện cây cải dầu ra ngoài."
"Sao, Nha Nhi ngươi nói trong thôn có kẻ ăn cây táo rào cây sung sao?" Hồ Lão Tam vừa nghe lời này, lập tức nóng nảy.
Liễu Nha Nhi trên đài cao đi về phía trước vài bước, nói: "Không dối gạt Tam thúc, vừa rồi chưởng quầy vẫn luôn thu mua dầu hạt cải đã tới nhà ta.
Lúc xe ngựa vào thôn có lẽ mọi người đã nhìn thấy.
Lần này chưởng quầy nói nói cho ta biết chuyện này.
Bởi vì có người nói chuyện cây cải dầu cho người khác, người mua lại tin tức này còn nói cho Thánh Thượng biết.
Năm sau toàn bộ Đại Lương để trồng cây cải dầu.
Đến lúc đó giá dầu hạt cải chỉ sợ không bán được tới mười văn một cân.
Một cân chuẩn bị sẵn tâm lý, năm sau cây cải dầu có lẽ không bán được mấy tiền."
Trong đám người, tiếng mắng chửi vang lên không ngừng hết đợt này đến đợt khác.
Liễu Nha Nhi có nói bậy hay không, người sáng suốt vừa nhìn dáng vẻ của Vương Nhị như sắp đái ra quần, tròng lòng đã có đáp án.
"Đúng vậy, Nha Nhi ngươi đừng sợ, nói cho chúng ta biết người đó là ai, ta nhất định phải đánh gãy chân chó của hắn!"
"Cái... Cái gì bạc... Nha nhi, ngươi... Ngươi đừng có nói bậy!" Vương nhị hoảng hốt, không ngừng lắp bắp.
Hắn còn muốn tích góp thêm mấy năm nữa để nhi tử cưới con dâu.
Nhưng bây giờ Nha Nhi nói cho hắn biết, sang năm dầu hạt cải chỉ có mười văn một cân.
Vậy vậy... không phải sẽ quay lại những ngày tháng khổ sở lúc trước sao.
Vương nhị bị đánh, vô cùng đau đớn, ôm đầu khóc lóc: "Đừng, đừng đánh! Không... Không phải ta... Ai da... Đừng đánh, đừng đánh, là bà nương nhà ta! Là mụ già tối kia bán ra ngoài."
Trương Toàn nghe xong hai mắt đỏ bừng, hai tay nắm chặt.
"Vương Nhi ngươi được lắm! Con cho ăn cây táo, rào cây sung cẩu như ngươi vì bản thân mà hại toàn bộ Tiểu Vương Trang chúng ta.
Ta... ta đánh chết ngươi." Hồ Lão Tam đá một cái Vương Nhị tránh không kịp bị, ăn một đòn.
"Ai, là ai? Chưởng quầy nói là ai làm?" Trương Toàn tức giận muốn đánh người.
Mấy năm nay hắn gom góp được chút tiền để nhi tử vào huyện đi học.
Không cầu nhi tử có thể tài giỏi như Liễu tướng công nhưng ít nhất cũng không cần phải đi làm ruộng vất vả ngày ngày cúi mặt xuống đất lưng hướng lên trời kiếm ăn như hắn.
Liễu Nha Nhi nhìn người bên dưới, cười lạnh một tiếng: "Vương nhị thúc, ngươi bán tin tức này cho Túy Tiên Lâu, bọn họ cho ngươi bao nhiêu bạc?"
Những người không chen vào được liền đi tới nhà Vương Nhi.
Không phải vừa rồi Vương Nhi vừa nói là bà nương hắn bán tin tức sao.
"Đúng vậy, ta đánh gãy chân cho của hắn!"
Dù sao mặc kệ là ai, phu thê bọn họ đều không ra gì, bắt được phải đánh cả.
Những người khác thấy thế, cùng đồng loạt tay đấm chấn đá lên người Vương Nhị.
Mặc kệ Vương Nhi cố gắng giải thích cho mình thế nào, nắm đấm trên người vẫn không giảm bớt.
Nhưng trong đám người tìm một vòng, cũng không thấy tức phụ nhà Vương Nhị.
"Không cần tim nữa, người đã sớm chạy rồi! Trước khi Nha Nhi nói chuyện này, ta đã thấy nàng ta vội vàng chạy ra ngoài.
Ta còn tưởng nàng ta vội đi nhà xí, không nghĩ tới là chạy trốn."
"Ta cũng muốn xem nàng ta có trốn được hay không, đi, chúng ta đi tìm." Chu Hồng ra hiệu lệnh một tiếng, người vây xem đều ầm ĩ đi tìm người.